
sao?”
Anh lắc đầu.
“Lúc nấu cơm cho em ăn anh cảm thấy miễn cưỡng sao?”
Anh lại lắc đầu.
“Khi anh cùng em ngắm trăng trên biển, đếm sao thì anh cảm thấy chán ghét sao?”
Anh tiếp tục lắc đầu.
“Vậy mấy ngày này, anh rất uất ức sao? Sau khi chung sống, anh cảm thấy em không tốt như tưởng tượng của anh sao?”
Anh nhìn cô khàn giọng nói: “Sau khi kết hôn cùng em, ngày đêm chung sống, chỉ càng khiến anh yêu em hơn”
“Cho nên anh thích làm mấy chuyện này, anh không cảm thấy ghét, có đúng không?”
Anh gật đầu, không tự chủ nín thở.
“Nếu như anh cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện đó, làm sao có thể nói anh gạt em?” Như Nguyệt mỉm cười, ngồi lên người anh, hai tay nâng mặt anh, nói chắc chắn: “Người kia tất nhiên là anh, anh ta chính là anh... anh hiểu không?”
“Em.... chắc chắn chứ?” Tròng mắt anh co rút lại, giọng nói khàn khàn.
“Xác định 100%” Cô cười thản nhiên, lúm đồng tiền như hoa, nghiêm túc nói: “Giống như em muốn cùng anh sống tới đầu bạc, cùng nhau nuôi con, cùng nhau sống, mỗi một ngày mỗi một đêm, giống như em xác định, em yêu anh.”
Mạc Sâm nhìn cô chằm chằm, không thể tin mình lại may mắn như vậy.
Một giây sau, anh dùng sức giam cầm cô gái ngọt ngào này vào trong ngực.
“Ông trời....” Anh vùi mặt vào cổ cô, nước mắt không tiếng động rơi xuống, “Anh yêu em....’
Cô có chút nghẹn ngào, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ, cô nhìn anh mở miệng yêu cầu nói: “Nếu như anh không để ý, em nghĩ em muốn anh gọi tên em.”
Anh cười khàn khàn, mở miệng lần thứ hai, “Ba Như Nguyệt, anh yêu em!”
“Cám ơn!”
“Không cần khách khí.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, xuân đi thu tới.
Lá cây bàng vừa chuyển sang màu đỏ, lại chuyển sang xanh.
Cảnh Dã và Hiểu Dạ thành lập một công ty chế tạo khói lửa, Hải Dương và Hoa Đào có một bé gái rất xinh, lúc Sơ Tĩnh bế đã mở miệng nói câu đầu tiên.
Cô gái hoạt bát tiểu Lam mệnh danh là vô địch không thủ đạo, lão đại của Đồ gia là học sinh ưu tú, lão nhị trầm mặc ở trường có một người bạn thật tốt, thân thể lão tam vẫn gầy yếu như cũ nhưng rất thíc tới “Bí mật” làm ổ đọc sách.
Còn Mạc Sâm, anh đã hoàn thành phần một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Ba tháng trước đã gửi đến nhà xuất bản bên Mĩ, dù chưa có hồi âm, nhưng cô cảm thấy rất hay, cho nên bắt anh viết phần tiếp theo cho mình đọc.
Anh đáp ứng yêu cầu của độc giả là cô, ngoan ngoãn viết bản thảo.
Cô đoán rằng anh thật sự muốn gọi điện hỏi nhà xuất bản nhưng chỉ vì cá tính không thích phiền toái áp lực nên không làm vậy.
Cho nên cô vụng trộm gọi điện thoại tới nhà xuất bản.
Sau khi cô nói rõ thân phân, cô gái đó lập tức chuyển máy cho chủ biên, đối phương rất vui mừng vì nhận được điện thoại của cô, bởi vì bài viết của bọn họ quá nhiều, hai hôm nay mới đọc xong bản thảo của anh, vị chủ biên kia không chỉ cực kì tán thưởng tác phẩm đầu tay của anh, còn hi vọng anh cho bọn họ làm thành sách, hơn nữa đã chuyển phát hợp đồng đi rồi.
Cô vừa cúp máy, vội nhìn chuyển phát quốc tế vừa gửi đến hôm qua.
Bởi vì sớm biết rõ nội dung nên đổi mặt thông báo của tấm bảng gỗ, đổi thành “Đóng cửa.”
Anh đang chăm chú viết bản thảo không để ý tới cô.
Như Nguyệt lén cầm phong bì chuyển phát đi lên lầu, nhỏ vài giọt tinh dầu hoa nhài, kéo rèm cửa, đốt nến, thay áo ngủ hấp dẫn, mở nhạc, sau đó gọi điện kêu anh lên.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy quần áo của cô, hơi sửng sốt, lại không hề kháng nghị diễm phúc tự nhiên bay tới này, chỉ mỉm cười nghênh đón, vòng tay ngang hông cô hỏi.
“Hôm nay ăn mừng cái gì vậy?”
“Anh đoán.” Cô đưa chuyển phát nhanh dấu ở phía sau, cắn môi mỉm cười.
“Em có chuyện vui?” Anh nhíu mày.
“Không phải.”
“Anh có chuyện vui?”
Cô mỉm cười lắc đầu.
“Ừm, anh nghĩ một chút, kỉ niệm một năm kết hôn đã qua, sinh nhật em còn chưa tới, sinh nhật anh vừa qua....” Anh ôm cô di chuyển theo điệu nhạc, một ý tưởng lóe lên trong đầu, anh chợt cứng đờ, nâng mặt cô lên hỏi: “Em mang thai?”
“Không....” Cô cười muốn nói không phải, lại đột nhiên nhớ tới kinh nguyệt một tháng chưa có, trên thức tế, một tháng trước cô không có kinh nguyệt, hơn nữa gần đây cứ muốn nôn.
“Em còn chưa kiểm tra sao?”
“Ôi, trời ạ.” Âm thanh từ phía sau truyền đến khiến cô sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện anh đi theo sau, cô đỏ mặt đẩy anh ra cửa, “Anh đi vào làm gì? ĐI ra ngoài một chút.”
“Có quan hệ gì, anh cũng không phải là chưa từng nhìn thấy em không mặc quần áo.”
Nhưng thử thai phải dùng nước tiểu, cô không cần anh nhìn cô đi vệ sinh!
Như Nguyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó không chút khách sáo đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Mạc Sâm thấy thể chỉ đành cười khổ đứng bên ngoài chờ, ai ngờ cô đóng cửa một lúc lâu cũng không có động tĩnh, anh đang muốn gõ cửa thì cánh cửa rốt cuộc mở ra.
Cô giống như bươm bướm bay vào lòng anh.
Sợ mình hiểu nhầm, anh ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Em mang thai sao? Thật sự mang thai?”
“Ừ, ừ,” Cô dùng sức gật đầu, vui mừng không nói lên lời.
Anh ôm chặt cô, xúc động, cô mang thai, mang thai đứa nhỏ của anh.
“Em có khó chịu ở đâu không?”
“Rất tốt.”
“Trời ạ, anh yêu em”
“Em cũng yêu anh.” Cô mỉm