
mau
đi, không cần phải lo bên này, bên này tôi lo được rồi." Tuy rằng tôi
không dám công kích Thọ Phương Phương ngoài sáng, nhưng tôi cũng không
muốn cô ta thực hiện được tính toán của mình.
Con mụ Thọ Phương
Phương này kinh nghiệm đầy mình, làm sao để chút thủ đoạn của tôi vào
mắt được, cô ta làm như không nghe thấy lời tôi, đặt mông xuống chỗ
trống ban nãy Tiểu Trương đã ngồi, liếc mắt qua bên cạnh tôi một cái,
cười tự nhiên với Trình Gia Gia: "Ây da, Trình tổng, anh cũng chạy sang
bên này sao?"
Trình Gia Gia đang nghe đàm đạo cổ phiếu với Uông
tổng, anh nghe rất chuyên chú, căn bản là không chú ý tới Thọ Phương
Phương, ngay cả quay đầu cũng không.
Anh Trình Gia Gia này, giả
bộ giỏi thiệt, anh thật quá nhạy bén, mắt sắc tai tinh, khi nãy Thọ
Phương Phương vừa nói, thì cũng vừa lúc Uông tổng ngừng lại lấy hơi, cả
một bàn có mình Thọ Phương Phương nói chuyện, làm sao anh không nghe
thấy Thọ Phương Phương nói được. Thọ Phương Phương bị Trình Gia Gia lơ đẹp, khuôn mặt cười xinh đẹp như
hoa kia cứng đờ, bất quá Thọ kinh vẫn là Thọ kinh, rất nhanh cô ta đã
chỉnh lại diễn cảm, thần thái tự nhiên mà quay đầu lại, đáp lại lời của
tôi ban nãy: "Không sao đâu, Tiểu Lý, nhiệm vụ tôi bển cơ bản là xong
rồi, không cần tiếp nữa, giờ cô cứ yên tâm, bàn này giao cho tôi là
được."
Thính lực của Trình Gia Gia lúc này lại trở nên cực kì
linh mẫn, rõ ràng mấy câu đó Thọ Phương Phương nói nhỏ vô cùng, nhưng
cái kẻ toàn tâm toàn ý nghe Uông tổng nói là anh lại chẳng biết sao mà
nghe được, anh cười khì quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Thọ Phương
Phương: "Ây dà, người đẹp quản lý tới bên đây rồi sao, khó trách nha,
tôi đang tự hỏi không biết ai mà dám nói giao toàn bộ bàn này cho mình,
hóa ra là quản lý Thọ, quản lý Thọ tửu lượng thật là cao, hoàn toàn xứng đáng hoàn toàn xứng đáng nha."
"Đến đây, người đẹp quản lý,
chúng ta cạn trước một ly." Trình Gia Gia đứng lên, nghiêng nửa người,
bắt đầu rót rượu vào ly của Thọ Phương Phương. Kỹ thuật châm rượu của
anh cực kì thuần thục, ly rượu của Thọ Phương Phương càng lúc càng đầy.
Thọ Phương Phương vừa thấy không đúng, lập tức đổi lại nụ cười mê người,
đưa tay ngăn chai rượu của Trình Gia Gia: "Ây da, sao tôi lại không biết xấu hổ mà để Trình tổng châm rượu thế này, tôi tự mình rót, tự tôi được rồi."
"Người đẹp, phục vụ cô là vinh hạnh của tôi, cô cho tôi
một cơ hội đi." Trình Gia Gia ngẩng đầu nháy mắt một cái phóng điện Thọ
Phương Phương, tay lại không hề nhúc nhích, vững vàng cầm chai tiếp tục
rót rượu.
Nói thật, tôi rất phục Thọ Phương Phương, cô gái này
tính tình rất mạnh mẽ, dưới điện áp cao thế của Trình Gia Gia, rất ít cô có thể không hề sợ hãi như cô ta, đại khái cô ta cũng là loại điên
cuồng với công việc giống Ứng Nhan rồi. Tuy rằng Thọ Phương Phương muốn
ngắt điện Trình Gia Gia, nhưng mà Trình Gia Gia dù sao cũng là khách
hàng lớn quan trọng của công ty chúng tôi, cô ta dù có không muốn, bề
ngoài cũng phải khách sáo phối hợp với anh.
Thọ Phương Phương là
một người hiểu chuyện, nhìn tình thế này, Trình Gia Gia đúng thật chả
sai gì cả, nên không dám cản nữa, lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh* với sự
ân cần vờ vịt của Trình Gia Gia.
[thụ sủng nhược kinh: vì được sủng mà sợ'>
Trình Gia Gia rót rượu xong, cũng đổ đầy ly mình, nháy mắt mấy cái với Thọ
Phương Phương, tiếp tục viên đạn bọc đường: "Người đẹp Thọ, đêm nay
chúng ta còn chưa có uống với nhau đó, giờ làm một ly đi, vừa hay, tôi
cũng là đầy ly này, cạn ly tới cùng thôi."
Trình Gia Gia nói xong cũng đem ly rượu đưa cho Thọ Phương Phương, đến nước này, ngay cả con
chim sẻ trên bàn rượu như tôi mà cũng nhìn ra, Thọ Phương Phương nếu
không uống là không biết nể tình, Thọ Phương Phương kinh qua chiến
trường, sao lại chẳng biết đạo lý này chứ, tôi nhìn thấy cô ta không
chút do dự đứng lên, dù sao cũng phải uống, cô ta cứ bày ra bộ dáng sảng khoái, ý dười đầy mặt mà giơ ly rượu lên cụng với Trình Gia Gia, vẻ hào phóng mà nốc hết cả ly rượu đỏ.
Tôi từng tiếp không ít khách,
nhưng chưa từng thấy qua một phụ nữ cạn ly lại có thể tao nhã xinh đẹp
đến nhường này, dưới ánh đèn màu hoàng kim, gương mặt trang điểm tinh tế của Thọ Phương Phương ửng lên vì hơi rượu, làn nước gợn lên trong đáy
mắt tỏa ra hoa đào, toàn thân đẹp đẽ đến lóa mắt, mỹ nhân say rượu quả
nhiên là mê người, toàn bộ đàn ông trên bàn đều bị cô ấy thu hút.
"Quá dữ, quản lý Thọ, quả nhiên là tửu lượng cao." Lời khen trầm trồ của
Trình Gia Gia chấm dứt trường hợp cả bàn người lặng ngắm mỹ nhân, Trình
Gia Gia cười tươi dựng ngón cái lên với Thọ Phương Phương tỏ vẻ tán
thưởng, rồi quay đầu lại phía Uông tổng cười ha ha: "Anh à, hồi nãy
chúng ta uống rượu cứ thấy chả có vị gì, hóa ra là thiếu mỹ nhân, uống
rượu với người đẹp thiệt là khác nha, anh cũng đừng ngồi không, qua kính rượu với người đẹp quản lý đi này."
Uông tổng đang bị mỹ mạo của Thọ Phương Phương hấp dẫn, lại thấy cô ta uống thật hào sảng, trong
lòng đã rục rịch, chẳng qua thấy sự chú ý của Thọ Phương Phương hoàn
toàn đặt trên người Trì