
hời gian đã qua lâu như vậy, khung cảnh hiện vẫn như xưa không hề thay đổi.
Cô đúng là một học sinh hư, từ trước đến nay chẳng ngoan bao giờ. Giang Tang Du đứng ở ven đường, làn váy trắng bay bay trong gió, không ít người đi qua phải ngoảnh lại nhìn cô. Cô khép lại làn váy trắng, cô không thích những ánh mắt soi mói của người ngoài, đồng thời cũng không thích được ca ngợi, dù cô đã làm rất nhiều việc tốt, nhưng không hi vọng sự việc bị phóng đại. Cô không muốn người khác soi xét cô, bởi vì cô cũng có buồn vui giận hờn như bao người, đánh giá quá cao, giống như cô chẳng biết giận là gì. Cô không thích người khác nhìn cô với ánh mắt của một nữ sinh áo trắng đang cắp sách đến trường kiểu thập niên 90, dù cô thật sự rất thích màu trắng, màu sắc này rất hợp với làn da cô.
Hai chân cô không ngừng di chuyển, đầu khẽ cúi thấp.
Rất lâu, rốt cục cũng có một chiếc xe đõ lại cạnh cô, âm thầm tắt máy, cô mở cửa xe, bước vào bên trong.
Trình Nghi Triết ho khan một tiếng, giọng hơi áy náy:
- Công ty xảy ra sự cố, lại khiến em phải đợi lâu.
- Không sao đâu.
Cô liếc anh ta một cái, lại thấy anh hơi nghi ngờ, nói tiếp.
- Em cũng vừa mới đến.
Cô đặt túi trên đùi, tư thế ngồi toát lên dáng vẻ thanh thoát, khí chấtcô luôn như vậy.
- Lần đi này em có thấy vui không?
Anh chủ động tạo đề tài.
Cô suy tư một chút.
- Năng lực thích ứng của em rất mạnh, nếu không sao có thể đi khắp thế giới, chỉ một hai ngày là em có thể thích ứng được rồi. Nên em thích được tìm hiểu nền văn hóa của nhiều quốc gia khác nhau, ngắm nhìn sự đắc sắc của nhiều dân tộc, được thưởng thức toàn bộ món ngon trên thế giới.
Trình Nghi Triết lắc đầu
- Lần này không phải em đến Châu Phi sao?
Cô ra nước ngoài không phải là đi du lịch hay nghỉ mát, mà nhằm mục đích cứu trợ cho trẻ em, cô không chỉ mang đến cho bọn trẻ sách vở mà còn đi an ủi cho những bạn nhỏ. Cô còn giúp đỡ những cụ già, kể cho họ nghe những câu chuyện thú vị, tạo nên những tiếng cười thoải mái khắp nơi.
Cô gật đầu.
- Em đã muốn đến đó từ rất lâu rồi, nhưng cha em không cho, ông thấy em một mình đi xa vậy không yên lòng. Cho nên phải dời lại đến bây giờ. Khi em đã đi được rất nhiều nơi, cũng học được rất nhiều kinh nghiệm, có thể tự chăm sóc cho bản thân, cha mẹ mới cho em đi, nhưng cũng không được tự do tuyệt đối, cha mẹ vẫn tìm người trông nom em.
- Cha mẹ chỉ là lo lắng cho em thôi.
- Em biết, nhưng khi tận mắt được đi ra thế giới bên ngoài, được ngắm nhìn một thế giới chân thật, không phải qua lời kể của người khác, không phải xem trên TV, báo chí, mà là cảm nhận thế giới bằng chính tâm hồn mình.
- Em có cảm xúc gì?
- Thiết bị chữa bệnh của họ rất tồi tàn, nhưng được cái miễn phí, mọi người đều được khám bệnh miễn phí. Nếu giàu có một chút có thể đến bệnh viện tư, dù sao điều kiện chữa bệnh ở đó cũng tốt hơn một chút.
Nhắc đến vấn đề này cô lại cảm thán:
- Nhưng có một việc em thấy rất bất công, những người sống ở các quốc gia nghèo như vậy, nhưng từ tiểu học đến trung học đều được miễn học phí. Mà học phí đại học cũng được chính phủ tài trợ, sau khi tốt nghiệp tìm được việc làm mới phải hoàn trả, nếu không tìm được việc làm thì tiền sách bút cũng không phải trả.
Đối với đề tài này, Trình Nghi Triết tỏ ra khá hứng thú .
- Có phải độ cao của mực nướcsông có sự chênh lệch với mặt nước biển đúng không? Chuyện vốn rất bình thường, không thể yêu cầu mọi quốc gia đều như nhau. Dân số của chúng ta quá đông, điều này gây ảnh hưởng rất lớn. Em thử tưởng tượng xem, các trường đại học ở Mỹ cho phép miễn phí cơm trưa vào các ngày nghỉ, nhưng ở nước ta có thể làm được như vậy không? Vẫn không thể làm ngược lại được.
Nhưng cô vẫn ảo não.
- Nhưng em vẫn khá bất mãn.
- Sao nào?
- Sao ở chỗ nào họ cũng tuyên truyền rằng nước chúng ta là một cường quốc, hơn thế, lúc nào cũng tuyên bố nước ta giàu có cỡ nào, chẳng thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Thật ra điều này chẳng nấy gì để kiêu ngạo, nước ngoài không có tiền, chính vì họ dành rất nhiều ngân sách cho việc nâng cấp giáo dục, ngược lại tuy họ rất nghèo nhưng vẫn khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Trình Nghi Triết chỉ cười cười, chẳng nói thêm bất cứ điều gì.
- Anh có cảm thấy em rất ngu ngốc không ?
- Không đâu.
Vậy sao cô lại cảm thấy vậy nhỉ?
Hai người lái xe tới một trường tiểu học tương đối xa, Trình Nghi Triết lúc này không còn biểu lộ phong thái của một thiếu gia nhà giàu nữa, mà giống như một thầy giáo trẻ, hai tay bê đồ từ trên xe xuống. Giang Tang Du đứng sang một bên ngắm Trình Nghi Triết, họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng cô dường như chưa bao giờ có thể hiểu được con người thực sự của anh, giờ phút này đây, cô nghĩ dù bản thân có cố gắng phủ nhận cách nào, thì anh vẫn là một người đàn ông tốt.
Trên quần áo anh hơi dính dấp chút mồ hôi, cô bước tới xoa cho anh.
Đồ mang theo cũng không phải là nhiều, mục đích chỉ là biểu đạt chút tình cảm nho nhỏ. Bọn trẻ dường như rất vui, dù chỉ tặng chúng mấy món đồ chơi đơn giản, nhưng chúng vẫn cười chân thành rạng rỡ.
Họ cùng bước vào một lớp học, đã đến giờ nghỉ tr