XtGem Forum catalog
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 10.00/10/389 lượt.

qua là tờ chi phiếu, cô muốn xác thực phải thấy rõ đó là tên mình, chỉ như vậy mới khiến cô an tâm.

Bởi vì nhàn rỗi, cô một mình dạo bước trên phố.

Đèn sắp chuyển sang màu đỏ, vốn là còn bốn năm giây mới đến chuyển màu, nhưng cô vẫn đứng bất động ở đây. Chẳng hiểu tại sao, giống như một thói quen nhiều năm, chỉ cần con số trên đèn là 8 giây trở xuống, cô tự nhiên sẽ đứng lại đợi đủ 80 giây, vừa đếm vừa chờ.

Chuyển xong tiền sang tài khoản của mình, tâm trạng cô trở nên tốt hơn nhiều, cô thích tiền, không thể nghi ngờ.

Hồi học trung học cô có một câu danh ngôn bất hủ : có tiền cô nhất định sẽ vui, không có tiền cô nhất định không vui.

Trở lại biệt thự Khinh Vân, Uông Đàn vẫn còn đang ngủ, cô thoáng không nói nổi cảm giác của mình.

Cô nằm trên salon, đầu thậm chí gối lên tay vịn, chân cao cao gác lên tấm dựa lưng, nằm chổng ngược, chỉ nhìn thấy màu trắng của trần nhà.

Cô mở tivi. Cũng không xem, mà dường như chỉ muốn nghe một chút âm thanh, để bớt đi chút cảm giác cô độc.

Một lát sau, cô ngồi đàng hoàng trên ghế, lấy đại một cái bút ký tên, tùy ý viết vài chữ.

Nên khi Uông Đàn từ tầng 2 đi xuống, đã thấy cô viết xong ca khúc “Chưa từng rung động”

Lời ca:

Nói gì đây

Xin đừng nói

Không cần đâu

Sẽ chẳng ai thèm nghe

Chẳng người nào ngu ngốc lắng nghe những kỷ niệm của em với anh đâu

Nên xin đừng nhớ tới

Còn nhắc đến em để làm gì

Mỗi người bên em càng thêm đau khổ

Nên đừng hành hạ thêm một ai nữa

Cũng đừng hành hạ chính bản thân mình

Biết em chưa từng rung động, chỉ là thiện lương cùng anh hoàn tất những lớp học bút ký

Chẳng qua cuộc đời nhàm chán, anh thấy bận lòng mỗi khi bầu bạn với em.

Chẳng qua không để lãng phí, anh luôn giữ em lại như một bản nháp giấy.

Biết em chưa từng rung động

Chẳng qua có đôi khi không nhịn được mà nhìn em cười khúc khích.

Chẳng qua thấy CD em thích tùy tiện chọn mua

Chẳng qua chứng kiến em đậu đại học lại cười như tỏa sáng toàn bộ thế giới

Biết em chưa từng rung động, nhưng chỉ được thấy hình anh trong đám cưới

Đột nhiên bão cát khiến nước mắt tuôn rơi

Biết em chưa từng rung động.

Uông Đàn xem đi xem lại lời ca khúc nhiều lần, càng xem càng thích, như đang chứng kiến một câu chuyện xưa. Nhưng thấy cái bộ dạng chẳng ra làm sao của Bạch Nặc Ngôn, chút cảm động cũng bị phai nhạt. Nếu đây không phải là chữ viết của Bạch Nặc Ngôn, Uông Đàn còn tưởng đây là ca khúc do cô viết.

Nhưng với thói quen như vậy, Uông Đà có chút lo lắng mơ hồ, Bạch Nặc Ngôn chẳng bao giờ quý trọng tài năng của mình, liệu có một ngày cô ấy hết thời không, mặc dù bây giờ điều đó không thể xảy ra.

- Ngày mai nhớ đến công ty ghi âm.

Uông Đàn nhắc nhở cô. Cô hơi quá tự do, chẳng có dáng vẻ của minh tinh chút nào.

Bạch Nặc Ngôn gật đầu

- Thu âm bài hát này luôn, tôi cũng hơi hứng thú một chút với bài này.

Uông Đàn lại xem lại lời ca một lần

- Lời bài hát và chủ nhân của nó thật y như nhau.

- Cái gì?

- Rõ ràng là thích mà lại không tỏ ra không thèm để ý, chỉ sợ toàn bộ thế giới đều nhìn ra, cô cũng vẫn chối bỏ.

Bạch Nặc Ngôn nhíu mày:

- Tò mò cái gì.

- Tôi không nói mò đâu nhé, cô tự hiểu mà.

Nói xong liền đi làm bữa sáng kiêm bữa trưa.

Đến trưa, không biết Bạch Nặc Ngôn kiếm đâu ra một video hướng dẫn trang điểm, vậy là cô biến gương mặt thành cái bảng pha màu, cứ vẽ chút rồi xóa, xóa rồi lại vẽ, hết lần này đến lần khác, nhất định không cho Uông Đào hỗ trợ. Kết quả là khi Uông Đàn quay lại phòng lần nữa, cô vẫn đang trang điểm, lần tiếp theo quay lại, vẫn đang trang điểm, cho đến khi Uông Đàn không còn lời nào để nói nữa.

Cô luôn luôn trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, mặc dù nguyên nhân được phía chính chủ đưa ra nghe hơi buồn cười, đó là thấy hợp với các kiểu trang điểm này rồi nên cô lười thay đổi. Trên thực tế nguyên nhân nay chẳng xứng đáng được gọi là nguyên nhân, chẳng qua phần nhiều là do đối tượng yêu thích của cô quyết định, thông thường cô thích các kiểu đơn giản, nhưng không phải lúc nào cũng đơn điệu như vậy, trong một số trường hợp cô lại yêu cầu cầu kỳ hoặc sắc sảo, nhưng đó là tùy thuộc vào đối tượng gặp gỡ để quyết định. Cho nên giờ phút này, Uông Đàn không thể hiểu nổi, Bạch Nặc Ngôn luôn trang điểm giản dị tại sao lại lên cơn cuồng trang điểm đến thế này.

Bạch Nặc Ngôn thử đi thử lại rất nhiều lần, đến khi xác định diện mạo của mình có thể ra ngoài gặp người, mới bắt đầu đi chọn trang phục phù hợp, không phải cái kiểu nữ tính thông thường mà theo phong cách gợi cảm, nhưng không quá hở hang, ở điểm này quan điểm của cô khá bảo thủ.

Uông Đàn suy đoán một chút rồi tỏ ra đắc ý, cuối cùng mới bước đến bên giường ngồi sau lưng cô, cất tiếng:

- Định đi đâu thế?

- Cô đừng để ý việc của tôi.

- Không được, tôi nhất định phải theo cô ra ngoài.

Bạch Nặc Ngôn nhìn bóng Uông Đàn trong gương, nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Dù cô đối xử với tôi chẳng tốt đẹp gì, làm việc cũng không chuyên cần lắm, nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ không tố cáo những việc này với công ty đâu.

- Bạch Nặc Ngôn, tôi đối xử với cô còn điểm nào thiếu xót?

Uông Đàn lập tức phản đối:

- Quần