
nh.
Điện thoại ở trên bàn càng không ngừng chấn động, Lộ Viễn chân dài chuyển động, vài bước đã đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy điện thoại.
“Xin chào, ai vậy?”
“Lộ ca, em là Tề Hạo.”
“A Hạo? Có việc gì?”
“Sau khi Á Bá rời đi thì đại ca liền đem mình nhốt trong phòng, đã hai ngày nay, anh ấy không ra khỏi cửa cũng không cho chúng em tiến vào, ai khuyên cũng không được. Bắt đầu từ mấy ngày trước như thế nào anh ấy cũng không nghỉ ngơi, cơm cũng chưa có bữa nào ăn cho tốt, lại cứ ép buộc bản thân như vậy thì ngay cả người sắt cũng chịu không nổi! Chúng em đều gấp đến độ xoay vòng vòng, nhưng là một điểm nhỏ cũng không thể giúp được, tiểu tẩu tử hết giận chưa a, nếu được thì đưa tiểu tẩu tử đến xem đi!” Trong giọng nói của Tề Hạo không che giấu được lo lắng.
“Tốt, tôi đã biết, lập tức đến.”
“Thế nào?” Lộ Viễn vội vàng hỏi.
“Lộ ca, tiểu tẩu tử, hai người có thể mở cửa không. Bên trong một chút âm thanh cũng không có, chúng em cũng không biết tình huống cụ thể!”
“Các người một lần cũng chưa tiến vào xem qua?”
“Ca lên tiếng, ai cũng không được quấy rầy, chúng em…”
“Á Bá đâu?”
“Đi rồi, vô thanh vô tức (không tiếng động, không thông báo) đi rồi, Thiết Tây Á cùng Thụy ca còn đang đi hưởng tuần trăng mật, em cũng không dám quấy rầy, hiện tại em có một cái đầu mà phải ôm hai chuyện lớn!”
“Vì sao lại như vậy, anh, anh có phải còn có chuyện gì gạt em đúng không?” Diêu Diêu vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, cô phi thường khẳng định nhất định đã xảy ra chuyện gì khác nữa, bằng không Dịch Huân ca ca luôn luôn mạnh mẽ sẽ không đem chính mình thành như vậy.
“Cái kia, chúng tôi đi trước chuẩn bị chút đồ ăn cho đại ca.” Lộ Viễn hướng ánh mắt đến Tề Hạo, dù sao loại chuyện riêng tư này vẫn là càng ít người biết càng tốt, Tề Hạo ngầm hiểu, mang theo những người khác cùng nhau rời đi, chỉ chừa lại hai huynh muội nhà họ Lộ ở phòng khách.
“Á Bá…” Lộ Viễn nói chuyện giữa Dịch Huân và Á Bá cho Lộ Diêu, có một số việc cần thiết phải biết, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Lộ Diêu sau khi nghe qua, trầm mặc thật lâu, cô còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể đổ thừa cho vận mệnh ông trời đã chiếu cố cô như vậy, không tiếp nhận thì cô chỉ có thể tịch mịch cùng buồn tẻ thôi, làm cho cuộc sống của cô thật sự là tràn ngập tính hài kịch, tình địch của cô người sau so với người trước càng nhanh nhẹn dũng mãnh hơn, tình định là một người đàn ông rốt cuộc nên cho là may mắn hay nên cảm thấy bi ai đây?
“Làm phiền lấy giúp tôi cái búa.” Lộ Diêu nói với một người đàn ông cao lớn uy mãnh mặc tây trang đứng ở cửa.
“Tiểu tẩu tử, cô muốn làm gì?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là phá cửa.”
“Đừng! Ca nói không cho phép bất cứ ai quấy rầy.”
“Chẳng lẽ anh phải chờ tới khi anh ấy ở bên trong biến thành thi thể mới có thể vào sao?”
“Ách…” Tiểu tẩu tử đột nhiên sắc bén không giống lúc bình thường! Cũng là, người đại ca xem trọng làm sao có thể kém chứ.
“Tẩu tử, không được a, vạn nhất đại ca trách tội xuống…”
“Tôi phụ trách!!” Lại một người đàn ông mặc tây trang khác, lời còn chưa kịp nói hết đã bị Lộ Diêu dồn mười phần khí từ đan điền lên rống lớn một tiếng chặn ngang.
“Còn thất thần gì nữa, chạy nhanh đi tìm!” Lộ Diêu vuốt vuốt cổ họng, mười mấy người đàn ông cao lớn thô kệch tất cả đều bị chấn động, sửng sốt thật lâu. Thẳng đến khi thanh âm thúc giục của Tề Hạo truyền đến mới phản ứng lại.
Có tiếng bước chân ồn ào náo động hòa cùng tiếng nói chuyện, còn có tiếng vật thể lớn va chạm vào nhau, Cố Dịch Huân cau mày, thật ồn ào!
“Oành!” Một tiếng, cửa phòng ngủ liền bị phá bật mở, có ánh sáng chiếu vào, xé rách màn che đen đặc.
Cố Dịch Huân bị ánh sáng thình lình chiếu vào làm mắt trướng đau như bị đâm, theo bản năng che mắt lại. Lộ Diêu lúc này mới nhìn rõ người đàn ông nằm trên giường.
Râu mọc theo đường cong cương nghị của khuôc mặt kéo dài đến cằm, trong ánh mắt bất mãn hiện rõ màu đỏ của tơ máu, môi khô nứt, mái tóc hỗn độn, trên người còn mặc nguyên tây trang, lại bị ép buộc mà tràn đầy nếp uốn, cả người tiều tụy kỳ cục! Anh đã bao lâu không nghỉ ngơi cho tốt?
Trong lòng Lộ Diêu giống như bị các khối vải chèn lên, tinh tế mà đau đớn sâu sắc. Phải có bao nhiêu bi thương mới có thể làm cho một người lãnh đạm như anh dễ dàng buông thả chính mình lôi thôi thành cái dạng này, trong ấn tượng của cô anh luôn luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ, cho dù thân mật như cô, cũng chưa từng thấy anh có một tia không hoàn mỹ.
Là ai nói anh lãnh khốc vô tình? Nghĩ đến ngữ khí chân thật vững vàng khẳng định với một nữ nhân khác nói “Cô không phải cô ấy!” Đó là một loại ẩn nhẫn, nghĩ đến anh vì chống cự dược lực mê hoặc mà không tiếc tự mình tổn hại thân thể của chính mình để bảo trì sự tỉnh táo, máu tươi đầm đìa cánh tay kia không lúc nào không nhắc nhở cô thâm tình cùng chuyên tâm của người đàn ông này; nhìn thấy anh vì khúc mắc với huynh đệ mà hao tổn tinh thần đến vậy, cô càng hiểu người đàn ông này có bao nhiêu trọng tình trọng nghĩa! Cô thật muốn nắm cổ áo phỉ báng những người của anh mà nói cho bọn họ ý nghĩ như vậy có bao nhiêu vớ vẩn!
Nhẹ nhàng mà đ