
ên đỉnh đầu, nàng
khuynh thân tới gần xem xét thấy ruộng lúa đến mùa thu có thể thu gặt. Xem ra
nhìn lại, cùng cách nàng xem lúa ở hiện đại rất giống, ai, nàng tưởng nơi này
ngoại lệ khác biệt không ngờ vẫn cùng một dạng!
“Giống gạo này không tốt gieo trồng sao?” Nàng
quay đầu nhìn Nghiêm Luân,“Bằng không, những người khác vì sao không
muốn nghe lời lão nhân gia cùng nhau trồng một loại đâu?”
“Cũng không phải, đây là loại gạo chiếm thành, lực
thích ứng rất mạnh, hạt dài mà không nhọn, khỏa lạp nhỏ, địa phương chỗ này
ruộng đồng cũng có súc thủy tưới, chính là,” Nghiêm
Luân lắc đầu,“Dân chúng không chịu sửa đổi hạng mục
gieo trồng, bởi vì, cây gai cùng bông giá trị kinh tế cao.”
Thì ra là thế, nàng hiểu được.
Lão nông phu gặp nữ hoàng không có xa cách, liền cả
gan đi theo giải thích, kỳ thật cây gai cùng bông bởi vì là loại nông gia dùng
nhiều lắm, giá đã không giống trong dĩ vãng tốt nữa, cho nên, hy vọng nhiếp
chính vương thuê khối điền này của lão trồng lúa, lão dĩ nhiên đáp ứng, cũng y
ý tứ của hắn khuyên bảo khác nông gia nghe theo, nhưng nhóm nông gia đó sợ tùy
tiện sửa loại, thu hoạch sụt giảm, liền không chịu sửa loại nữa.
“Đây là cái gọi là hiện tượng như ong vỡ tổ, giá cao,
một đám người vội vàng trồng loại đó, đợi cho cung quá mức cầu, giá liền đi
xuống, chỉ có thể tùy ý thương nhân bóc lột!” Ngôn
Tuyên Nhi nhìn Nghiêm Luân, cảm khái mà phát ra. Hắnuy rằng là cổ nhân, nhưng
đầu hắn thật sự thực hiện đại.“Ta biết ngươi vì sao
muốn dẫn ta tới nơi này.”
Bọn họ thế nhưng có đồng dạng tâm tư! Nghiêm Luân mỉm
cười.
Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, nàng cười nhìn lão
nông phu,“Mời ngươi đi tìm nông gia khắp phụ cận
đến, ta có lời muốn tự mình nói với bọn họ.”
“Tự mình? Ách, nữ hoàng công đạo thì tốt rồi,nhưng
chúng ta chỉ là một đống thô nhân……”
“Lão nhân gia đừng nói như vậy, sĩ nông công thương
chẳng phân biệt được quý tiện, ta có việc thỉnh bọn họ hỗ trợ, sẽ bày ra thành
ý, phiền toái ngài rồi.”
“Hảo hảo hảo,lão đây lập tức đi ngay!” Lão
nông phu vừa mừng vừa sợ. Nghe nói nữ hoàng kiêu căng yêu gây chuyện, nguyên
lai đồn đãi đều là giả! Hắn vội vàng tiến đến tìm nông gia khác.
Ngôn Tuyên Nhi quay người lại, liền gặp phải đôi mắt ý
vị thâm trường kia của Nghiêm Luân, nàng bị nhìn xem có chút ngượng ngùng,“Làm
sao vậy?”
“Ngươi trong việc đối nhân xử thế, trở nên cũng thật
thông thạo.”
Nàng tâm xoay mình nhảy dựng, lung tung giải thích,“Chính
là học lớn lên thôi, ngươi không muốn ta làm như vậy?”
Nhìn ra nàng không được tự nhiên, mặt hắn săn sóc ở
trên người nàng đảo quanh,“Đem tìm nông gia bình dân này đến, ngươi
có tính toán gì không?”
“Mỏi mắt mong chờ.”
Sau một lát, nông gia phụ cận toàn dìu già dắt trẻ đi
vào nhà lão nông phu, dù sao nữ hoàng cùng nhiếp chính vương nào có khả năng
mỗi ngày xuất hiện ở trước mặt loại dân chúng như bọn họ.
Trời cao trong xanh một mảnh, Nghiêm Luân nhìn nữ
hoàng thân thiết đi theo nhóm nông gia ngồi ở tấm gỗ đơn giản thô ráp, nói xng
tân chính sách của nàng.
Nàng hy vọng nhóm nông dân có thể tin cậy nàng, cho dù
là lấy tiểu bác đại đi, chỉ cần nguyện ý sửa loại gạo mà trồng, trước khi chưa
thu hoạch, triều đình sẽ cho dư sinh hoạt phí, làm cho nông gia có thể an tâm
làm ruộng, đến lúc đó mặc kệ thu hoạch bao nhiêu, triều đình đều lấy cao hơn
mức giá bán của Bạch Lan Quốc hai thành mua về, hơn nữa, vì bày tỏ tín nhiệm,
tránh cho nói miệng không bằng chứng, phát hàm thỉnh quan địa phương tới viết
chứng từ, để cho nông gia kiềm giữ làm bằng chứng.
Ngôn Tuyên Nhi sau khi nói xong, nhóm nông gia thảo
luận nhiệt liệt. Giá gạo Bạch Lan Quốc quý làm cho người ta líu lưỡi, kết quả
nữ hoàng lễ tạ thành ý lấy cao hơn hai thành giá mua vào, đây chính là dụ hoặc
thật lớn a.
Ngôn Tuyên Nhi gặp chúng nông gia cười đến toe toét,
liên tiếp tỏ vẻ nguyện ý làm tùy tùng cho chính sách của nữ hoàng, tâm nàng đề
phòng lo lắng mới an xuống dưới, chống lại đôi mắt Nghiêm Luân tán thưởng, trên
mặt nàng ý cười càng đậm.
Bỗng dưng –
“Loại việc nhỏ này còn muốn nữ hoàng tự mình xuất
động, quan lại địa phương đang làm cái gì vậy?”
Bởi vì tất cả mọi người đang đắm chìm trong không khí
cao hứng phấn chấn, không ai chú ý tới lại một chiếc xe ngựa kim bích huy hoàng
đứng ở cách đó không xa, hai gã tùy thị giơ lên cao cây quạt vì hắn che nắng
gắt, một thân áo bào màu đen nhằm hướng bọn họ mà đến gần.
Nhất thời, không khí cứng đờ, nhóm nông gia lập tức an
tĩnh lại.
Nghiêm Luân nhíu mi, tại sao Quân Vương cũng đến nơi
đây vậy?
Ngôn Tuyên Nhi buồn bực nhìn hắn. Người này là ai a?
Trên mặt sẹo nhìn qua có điểm khủng bố, nhưng đôi mắt âm trầm này, so với cái
khuôn mặt mày hốc hác kia mặt càng đáng sợ hơn!
“Dân dĩ thực vi thiên, chuyện này là để quan dân có
cơm ăn, làm sao có thể nói là việc nhỏ?”
Quân Vương nét mặt già nua nhất thời đen một nửa,
không dự đoán được nha đầu thiếu chút nữa chết ở trên tay hắn dám cãi lại hắn!“Nữ
hoàng muốn tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hoi tuy rằng là chuyện tốt, tuy vậy
nên thận trọng đ