
tường, nâng mông cô lên, lại đem nam tính dâng trào đưa vào trong cơ thể cô.
“Bây giờ rốt cuộc anh muốn như thế nào... Bất quá chỉ mới hai ngày...” Từ
bên ngoài lật đến bên trong, làm không ngừng không để yên, Kỳ Trăn không rảnh nghỉ ngơi nhịn không được kháng nghị.
Phản ứng thẳng thắn của Kỳ Trăn làm cho anh cười, a! Cô thật trực tiếp đến thật đáng yêu!
Tại trên người cô, anh không ngừng có kinh hỉ ngoài ý. “Không phải vấn đề
hai ngày! Là anh rất nhớ em.” Bàn tay to của anh phóng đãng xoa hai vú
của cô, rõ ràng là luyến cô thành si, đối với tất cả thuộc về cô, đều
điên cuồng.
Anh chính là muốn có tất cả của cô!
“Tư Đồ Tĩnh...” Cô còn chưa có nói đến đầu sỏ làm cho bọn họ chiến tranh lạnh.
“Không cho phép gọi tên anh ta!” Đàn ông ghen lên như là đứa con nít, ôm bờ eo của cô, trong dũng đạo cực nóng, điên cuồng ra vào.
Đáng giận! Cô biết rõ anh để ý, lúc ở chung còn nói đến anh ta...
“Nha... ! Chết tiệt!” Cô bởi vì anh lúc nhanh lúc chậm xâm lược mà run rẩy,
không cách nào tự hỏi, chỉ có thể phát ra tiếng chửi rủa.
“Cái đầu nhỏ của em dưa chỉ có thể có anh.” Tại bên tai cô nỉ non.
Khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng hưởng ứng, “Biết rồi!” Làm sao không biết anh đã bưng lấy cả ca dấm chua uống hết rồi?
“Biết rõ là tốt rồi.” Nhanh chóng hôn lên trán của cô.
Anh yêu khí chất trung tính của Kỳ Trăn, tính tình thẳng thắn và da thịt trẻ tuổi đẫy đà co dãn...
Cô như đã hạ cổ đối với anh, thật sâu mê hoặc anh.
“Trọng Hi, anh quá dùng sức...” Nhẹ giọng phàn nàn, cái miệng nhỏ nhắn của cô
phát ra tiếng thở gấp thấp, lại thúc đẩy anh điên cuồng giữ lấy cô hơn.
“Ôm chặt anh! Bắt anh, cắn anh... Muốn như thế nào đều tùy em! Nhưng em chỉ có thể dựa vào anh.” Kéo tay của cô, muốn cô ôm mình.
A! Anh là thùng dấm chua lớn thế kỷ!
Kỳ Trăn chỉ có bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh, cảm thụ anh không ngừng
đẩy mạnh lên trước, mỗi một lần đều vọt tới chỗ sâu nhất trong cơ thể...
Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, cánh tay bóp chặt vai của anh tiết hận.
Tiếng nước ào ào đổ vào ở bên tai, thế giới bị tràn ngập sương mù vờn
quanh... Mà hai cỗ thân thể nóng hổi đã ở trong đó quấn gi¬ao ...
Trong mặt thuỷ tinh sương mù, hình ảnh của bọn họ mặc cho ai chứng kiến đều muốn huyết mạch sôi trào!
★★★
Trên bàn trà bày biện lần lượt bánh bò, mứt trái cây, nước chanh vừa mua.
Nhưng mà không có người vươn tay lấy ăn.
Từ Trọng Hi cầm điện thoại, thấp giọng nói chuyện, mà Kỳ Trăn nằm ở trên
giường, hữu khí vô lực khóc thét, “Muốn chết đói, bụng em thật đói
đó...”
Sau khi cô thanh tỉnh, liền nằm lỳ ở trên giường, không
ngừng khóc hô, trên người vòng quanh một cái ga giường, trở mình lăn qua lại, không có ý xuống giường.
“Ai, cô bé này...” Từ Trọng Hi tức giận nhìn cô.
Từ bữa tối hôm trước chỉ ăn một bữa mì ý sốt cà, còn chưa ăn qua bữa ăn
chính nữa, tất cả ăn uống đều do người đàn ông kia làm: bánh mì, bánh
ngọt, nước trái cây… đều dùng thức ăn giản tiện mà trôi qua.
Sau đó, cả ngày thứ bảy cô đều ngủ, căn bản không hề bước ra cửa phòng.
Hiện tại cô vô cùng đói? Căn bản không muốn ăn thức ăn tiện lợi nữa, cũng
không muốn cùng người yêu đi ra ngoài mua, chính là muốn chơi xấu trên
giường chờ anh đút.
Ai kêu anh đã đem cô làm thành bộ dạng này? Thân thể làm bằng sắt cũng sẽ chịu không được, huống chi cô là người!
“Được rồi! Nghe được. Không cần phải hô gào nữa! Chờ một chút liền no chết
em.” Sau khi Từ Trọng Hi gọi điện thoại xong liền chứng kiến bạn gái
đang “khóc yểu”, tuyệt không quan tâm mình có mềm mại mà người con gái
nên có hay không, anh thật là có điểm dở khóc dở cười.
“Hừ! Ba
của em cũng không dám chửi em như vậy, anh muốn như thế nào đây? Xem em
là siêu nhân sao?” Kỳ Trăn tức giận trừng gã đàn ông nghiền ép cô, đối
với chuyện hoan ái một ngày một đêm, vẫn chỉ có bánh mì có thể no bụng
này, thật sự tức giận tới cực điểm.
Cô không muốn chỉ ăn bánh mì và nước trái cây!
Cô muốn ăn món lạ, còn có canh nóng hổi... Tốt nhất còn có hoa quả sau khi ăn xong, như vậy mới hỗ trợ tiêu hóa.
Nhìn xem người con gái vì thức ăn mà cùng mình mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Từ Trọng Hi cảm giác thật sự buồn cười.
Thì ra, cô và mình đồng dạng... ngây thơ.
Chỉ cần bộ phận cô muốn không có thỏa mãn, cũng giống như mình, vừa kêu vừa la, hơn nữa tuyệt không thỏa hiệp, chính là muốn cướp được thứ mình
muốn mới thôi.
Một người yêu giống như đứa bé, lại động đến lòng của anh.
“Leng keng! Leng keng!” chuông cửa vang lên, hai người nhìn nhau, Từ Trọng Hi đương nhiên không cho người chỉ có một cái mền mỏng manh trên người ra
mở cửa.
Quả nhiên là đồ ăn anh vừa gọi!
Thân hình cao lớn
của đàn ông ngăn trở tầm nhìn mất trật tự sau lưng, trước tiên đưa tiền
vào trong ngực cậu nhóc, đón thêm thức ăn cuồn cuộn anh ta đưa đến,
nhanh chóng đóng cửa lại.
“Anh mua gì đó? Thơm quá!” Người con gái đang nằm lỳ ở trên giường nghe thấy hương mà đến đã nhúc nhích.
“Cơm thịt khô và món xào, chiêu bài của ‘Khách mau tới’.”
Từ Trọng Hi ngắm người con gái khoác ga giường, cố tự trấn định vội ho một tiếng.
“Làm gì vậy? Ánh mắt anh l