Người Yêu Kẹo Ngọt

Người Yêu Kẹo Ngọt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322862

Bình chọn: 8.00/10/286 lượt.

cần phải tốt bụng quá thế đâu, loại người như cô ta, chỉ làm ảnh hưởng đến hình tượng của trường chúng ta mà thôi! Trong khi trường chúng ta đang cạnh tranh để giành vị trí số một thì cô ta lại kéo chúng ta tụt về phía sau!” An Lạp khinh bỉ nhìn tôi, đứng ra bên cạnh Cung Trạch Minh, “Cung Trạch Minh, cậu nói có đúng không?”

Hừ, sự xảo quyệt của An Lạp ai mà không biết chứ, cô ta muốn dùng cái danh hiệu “Số một” để khích bác nhân vật được mệnh danh là “Mãi mãi number one” Cung Trạch Minh, để cậu ta phụ hoạ theo lời của cô ta, mà tiếng nói của số một Cung Trạch Minh chắc chắn là đè bẹp tiếng nói của người chỉ đứng ở vị trí thứ hai Tống Chân Hi rồi. Chiêu này không biết An Lạp đã dùng không biết bao nhiêu lần, cô ta muốn khích đểu tảng băng lạnh Cung Trạch Minh lợi dụng sự lạnh lùng của cậu ta, tay của tôi bắt đầu nổi da gà.

Nhưng, lần này Cung Trạch Minh lại không làm theo kịch bản như thông thường khi bị khích bác là lại nổi cơn tam bành, mà thậm chí còn chẳng buồn nhìn cô ta, coi cô ta như không tồn tại. Cung Trạch Minh nghiêm nghị và phần hơi cứng nhắc hôm nay mặc một bộ quần áo đầu bếp cao cấp, bộ quần áo đầu bếp trắng đến chói mắt của cậu ta trông vẫn rất phẳng phiu mặc dù cậu ta đã hoạt động rất nhiều, chiếc mũ đầu bếp cao cao ôm gọn hết mái tóc của cậu ta vào bên trong, không có một sợi tóc nào thò ra ngoài. Nhìn độ cao của chiếc mũ, nhất định là phải hơn 29 cm, tôi nhớ bố tôi từng nói rằng thông qua độ cao thấp của chiếc mũ mà người đầu bếp đội khi làm việc để phân biệt cấp bậc tay nghề nấu nướng, những đầu bếp kinh nghiệm càng phong phú, cấp bậc càng cao, thì độ cao của mũ càng cao, đầu bếp có cấp bậc cao nhất thì thông thường chiều dài của mũ vào khoảng 29.5 cm. Cái tên Cung Trạch Minh này quả đúng là cuồng “Số một”, ngay cả trong lĩnh vực này cũng muốn giành ví trí số một. Cung Trạch Minh cầm dụng cụ chuyên nghiệp của đầu bếp từ đầu đến giờ không hề bận tâm đến đám đông đang ồn ào xung quanh, gương mặt cậu ta lạnh băng băng không hề tỏ thái độ gì, thậm chí bây giờ cậu ta vẫn đang làm một chiếc bánh gato bảy tầng trông rất ngon mắt, những đường nét trên gương mặt cậu ta vẫn lạnh lùng cứng nhắc như vậy. Cung Trạch Minh vẫn cầm dụng cụ ử trong tay tỉ mỉ chăm chút làm theo các thao tác chuẩn, không hề bị phân tâm.

An Lạp thấy Cung Trạch Minh không hề để tâm đến cô ta, nên có chút xấu hổ. Đáng chết! Tôi rủa thầm trong lòng, ai bảo An Lạp cứ thích lấy Cung Trạch Minh ra làm tên lửa đạn đạo chứ, lần này thì đen đủi rồi, thật là hả hê quá đi. Có lẽ là vì Cung Trạch Minh khiến An Lạp -kẻ tôi ghét nhất trở nên bực tức, đồng thời lại đang chăm chút cho chiếc bánh gato mà tôi thích ăn nhất, đột nhiên tôi thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cung Trạch Minh cũng không lạnh lùng đến mức làm người ta khiếp sợ đến vậy.

Trong lúc tôi đang đắc ý, thì đột nhiên An Lạp vênh mặt lên, lạnh lùng hắng giọng, giậm giậm chân, quay người tức tối trợn mắt nhìn tôi. Có nhầm không vậy, đâu phải là tôi đẩy cô ta vào chỗ khốn đốn chứ, sao lại đi trừng mắt với tôi chứ, có bản lĩnh thì đi mà trừng mắt với Cung Trạch Minh. Sự giận cá chém thớt của An Lạp khiến tôi cảm thấy giận dữ và oan ức, nên cũng không chịu thua kém tôi liền trợn mắt lại nhìn cô ta.

Tống Chân Hi đứng vào giữa chúng tôi, phá tan bầu không khí nặng nề bao trùm giữa tôi và An Lạp, cậu ấy mỉm cười giảng hoà: “Được rồi, được rồi, mọi người tiếp tục nấu ăn đi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu!” An Lạp liếc nhìn Tống Chân Hi, vẻ mặt có vẻ dịu lại, cô ta hắng giọng với tôi một tiếng lạnh lùng, ngạo mạn quay người đi về phía kệ nấu ăn của cô ta. Nhị Bân bạn cùng lớp với cô ta cũng lườm tôi một cái, cầm lấy chiếc giỏ đựng đầy nguyên liệu rồi cũng chạy theo. Đám bạn học thấy chẳng có chuyện gì hay ho để xem nữa cũng tự động đi chuẩn bị món ăn của mình.

“Đậu Giáng, tôi giúp cậu mang những nguyên liệu cậu lấy nhầm để lại vào vị trí cũ nhé, cậu cũng chú tâm vào nấu ăn đi.” Tống Chân Hi lấy từ trong chiếc giỏ đang cầm trên tay tôi một vài thứ gì đó rồi cũng đi mất.

“Ôi! Ôi!” Tôi lấy nhầm đồ nấu sao? Ôi! trời ơi! Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc giỏ của mình, rồi lại nhìn những đồ trên giá vật liệu, đột nhiên, tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui vào. Bây giờ thì tôi mới phát hiện rằng thì ra là do tôi cầm nhầm vật liệu! Trời ơi! Mất mặt mất mặt quá đi!

Trước mặt Tống Chân Hi tôi lại phạm phải một lỗi lầm ngớ ngẩn như vậy,

thế mà lại còn thấy oan ức cho mình, việc này, việc này đúng là quá mất

mặt! Nhưng, nhưng lúc tôi mắc lỗi, Tống Chân Hi vẫn bảo vệ cho tôi! Sao

mà cậu ấy... cậu ấy lại tốt bụng thế nhỉ!

“Cảm ơn! Xin lỗi!” Tôi

gọi với theo chân thành nói lời cảm ơn, cũng thành thật nói lời xin lỗi

với cậu ấy. Xin lỗi, cậu thật là tốt bụng, xin cậu nhận lấy viên kẹo của tôi. Dưới sức mạnh thần kì của viên kẹo, tôi tin là tôi có thể giành

được hạnh phúc!

Tôi vội vàng lựa chọn vật liệu, muốn chọn nhanh một chút, sau đó tìm cơ hội để đưa kẹo cho Tống Chân Hi ăn!

“Nho khô, nho khô... nho khô ở đâu nhỉ? Không có sao?”

Trên giá để vật liệu sao lại không có


XtGem Forum catalog