
ng bình thường sao? Sao bây giờ lại bắt đầu khóc
rồi? Tôi lúng túng nhìn Cung Trạch Minh.
“Đậu Giáng, chuyện gì xảy ra vậy, sao ồn ào thế?”
Tiếng của mẹ bỗng vọng từ dưới nhà lên. Tôi và Cung Trạch Minh cùng vội vàng hướng mắt ra phía cửa.
“Này! Các con đang làm gì vậy?” Mẹ đang đứng ở ngoài cửa, hình như đang định đẩy cửa đi vào.
Làm gì à? Có làm gì đâu chứ! Tôi nhìn mình rồi lại nhìn Cung Trạch Minh. Bỗng nhận ra rằng, quả này tôi chết chắc rồi!
Cung Trạch Minh quần áo xộc xệch nằm ở trên sàn nhà, tôi ngồi trên người cậu ta, còn nữa... trên mặt của cậu ta là những giọt chất lỏng màu đỏ.
Tình cảnh này cho thấy điều gì? Lúc mẹ mà thấy bộ dạng chúng tôi như thế
này? Trời ơi! Tôi cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, cuộc đời của
Đậu Giáng tôi đây đến đây là chấm hết.
“Con còn không ngồi dậy
sao!” trong lúc tôi đang đờ người ra, thì mẹ đã lôi tôi dậy, tiện tay
nhặt chiếc khăn trải giường của tôi đang bị vứt cạnh Cung Trạch Minh
lên.
Lúc kéo tôi lên mẹ nắm tay tôi thật chặt, tôi cảm thấy tay
mẹ như còn đang run bắn lên. Tay tôi không chịu được đau, len lén nhìn
sắc mặt của mẹ. sắc mặt của mẹ lạnh lùng, nhưng với một người hiểu mẹ
như tôi, khi nhìn thấy mẹ nheo mắt lại. Xong rồi, đó là suy nghĩ duy
nhất trong đầu tôi. Tính cách của mẹ vốn nhã nhặn như vậy, mẹ rất ít khi biểu hiện sự tức giận ra bên ngoài, nhưng một khi mẹ đã nhắm mắt lại,
điều đó có nghĩa rằng bà ấy đang tức giận, hơn nữa còn đang vô cùng tức
giận! Xong rồi, xong rồi, cuộc đời của tôi thế là kết thúc, xong rồi!
Đất giác tôi nhìn Cung Trạch Minh, tất cả là tại cái tên ngốc này, lần
này thì tôi hết đường sống rồi... “Bác ơi!”
Trước sự tức giận của mẹ tôi, thái độ của Cung Trạch Minh lại vô cùng điềm tĩnh! Cậu ta lặng
lẽ nhặt tấm khăn trải giường rồi đứng dậy, cầm chiếc kính nằm chỏng chơ
trong góc tường từ rất lâu đeo lên mắt, sau đó cúi rạp người về phía mẹ
tôi.
Mẹ tôi thấy bộ dạng lịch sự của cậu ta, đôi mắt đang nheo
lại từ từ giãn ra, nhưng lại quay đầu về phía tôi nhìn tôi hằn học. Mẹ
ơi, mọi chuyện không giống như mẹ nghĩ đâu!
Lòng tôi thổn thức,
nhưng dưới ánh mắt của mẹ, tôi không dám thốt lên một lời nguy biện nào. Bình thường mẹ tôi rất điềm đạm, nhưng một khi bà mà nổi giận, thì cái
dáng vẻ đó khiến tôi và bố không dám có bất kì một sự phản kháng nào.
“Bác ơi, bác hiểu nhầm rồi.” Cung Trạch Minh khẽ đẩy đẩy gọng kính lên,
cậu ta lại trở lại dáng vẻ có một không hai vốn có của mình.
Cậu
ta muốn nói gì vậy? Lẽ nào trong hoàn cảnh như thế này rồi cậu ta còn có thể nói ra được lời giải thích sao? Đó là chuyện không tưởng! Tôi nhìn
cậu ta, đợi xem cậu ta nói gì.
“Bác hiểu lầm sao?” Mẹ có vẻ ngạc nhiên, rồi bà lại nhìn đống quần áo nhếch nhác xộc xệch, mặt sầm xuống.
“Đúng thế ạ, thưa bác, chuyện là thế này ạ.” Cung Trạch Minh nghiêm túc nói,
“Cháu là Cung Trạch Minh, là bạn cùng lớp của Đậu Giáng, và cũng là hội
trưởng hội học sinh có chức cao vọng trọng nhất trong trường.”
“Ồ!” Mẹ tôi gật đầu, có lẽ vì biết được Cung Trạch Minh là hội trưởng hội học sinh, nên sắc mặt của bà bớt khó chịu đi đôi chút.
Cung Trạch Minh tiếp tục nói: “Bác biết không, bạn Đậu Giáng là một bạn gái
rất thông minh, vì một số lí do nào đấy, nên kết quả học của bạn đấy
không tốt cho lắm.”
Lời nói của cậu ta đột nhiên khiến đầu tôi
choáng váng... thành tích của tôi còn tồi tệ hơn đấy chứ, căn bản là tồi tệ đến nỗi không còn gì tệ hơn! Cậu ta nhắc đến những thứ đó làm gì?
“Hừ, cái con bé này...” Lời nói của Cung Trạch Minh lại khiến mẹ lườm tôi
một cái, nhưng ánh mắt của bà không còn nghiêm nghị như lúc nãy nữa.
“Trong một tập thể, thành công của nó không chỉ dựa vào sự cống hiến của một
vài người trong đó là được, mà phải có sự cố gắng phấn đấu của tất cả
mọi người. Nếu như không có tấm ga trải giường quấn trên người Cung
Trạch Minh, thì nhìn dáng vẻ của cậu ta, tôi còn tưởng rằng cậu ta đang
tham gia một cuộc thi hùng biện, “Cháu cũng là một phần tử trong tập thể đó, phải có trách nhiệm và nghĩa vụ giữ gìn thành tích của tập thể,
cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm phải giúp đỡ từng thành viên trong tập
thể đó. Bác ơi, bác nói xem có đúng không?”
“Ừm, ừm.” Mẹ tôi gật đầu lia lịa.
Tôi không thể tin được rằng dường như sắc mặt của mẹ tôi đã trở lại trạng
thái bình thường. Không phải chứ! Mẹ ơi, mẹ bị người khác thuyết phục
như thế sao? Những lời nói của cậu ta đều có thể thuyết phục mẹ sao? Một người dễ tin người như mẹ, làm sao có thể bình yên mà sống hơn mấy chục năm nhỉ?
“Vì thế, cháu - một người liên tục giành được vị trí số một trong hai mươi kì thi của toàn trường, có nghĩa vụ phải giúp đỡ bạn Đậu Giáng - người liên tiếp đội sổ trong bảng xếp hạng thành tích của
trường trong hai mươi kì thi có được sự tiến bộ!”
Cung Trạch Minh đang nói gì vậy! Cậu ta lại có tinh thần trách nhiệm cao đến vậy sao?
Lừa người quá đi, đây có phải là Cung Trạch Minh “máy đông lạnh” không
nhỉ? Một tên lạnh lùng như cậu ta sao có thể giúp cho bạn tiến bộ được
chứ?
Tôi nhìn cái dáng vẻ đĩnh đạc của Cung Trạch Minh, bĩu môi.