
ến lên, cầm cái gối đập mạnh vào đầu hắn, tàn bạo quật ngã đối phương xuống đất. Người nọ có lẽ là chưa kịp phòng bị đã trúng ngay một quyền, lảo đảo té ngã, mặt úp sấp xuống, bất động.
“…”
Hướng Vãn 囧… Cô biết bằng khả năng của mình, đối phó với một tên trộm vặt là dư dả nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chỉ bằng một quyền đã giải quyết được tình hình. Khụ, hôm nay hình như vừa cùng ba mươi cậu thanh niên đánh nhau xong, lực ở tay nhất thời không thu lại kịp thì phải….
Mặc dù có điểm 囧, nhưng đồng thời cô cũng có chút đắc ý: Thế mà cũng dám đi ăn trộm! Đố mi ăn trộm được nữa đấy! Thách đấy! Hơn ba mươi thằng nhóc trộm cướp mà bà đây còn không sợ nữa là một tên trộm vặt như mi!
Nghĩ thế, lòng tự trọng của kiểm sát trưởng Tịch liền cân bằng lại. Cả người vui vẻ rạo rực, nhìn thấy toàn bộ căn phòng đều tối om, thế nên âm thầm quay đi bật đèn.
Tịch Hướng Vãn tuyệt đối không nghĩ tới, khi cô vừa mới bước qua người vừa bị đánh đến hôn mê ở trên đất kia, bỗng nhiên bị người ta nắm lấy mắt cá chân –
“A? !”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta dùng lực kéo mạnh xuống đất, mặt úp xuống dưới, đối phương nhanh chóng đè lên người cô, một tay đã có thể khóa chặt hai tay của cô, đồng thời vươn tay phải lên che mắt cô.
“!!!”
Tịch Hướng Vãn kinh hãi trong lòng: không ổn, bị tính kế rồi!
Kiêu căng khinh địch, kiêu căng khinh địch. Mao chủ tịch tại sao lúc nào cũng nói ra toàn chân lý chính xác như thế chứ?!
Hướng Vãn vô cùng hối hận trong lòng, rất muốn cắn kẻ kia một cái: “Buông ra —!”
Đối phương hoàn toàn không để ý tới cô, Hướng Vãn còn đang suy nghĩ xem người này định làm gì với mình thì bỗng nhiên cảm thấy trên môi ẩm ướt.
Là môi của hắn, hắn ta đang hôn cô.
Ánh mắt mơ hồ bị che mất, những giác quan khác liền trở nên mẫn cảm hơn. Cô cảm thấy được môi của hắn đang ở trên da thịt mình tinh tế hôn lên, rồi mút vào, hơi thở ấm nóng, đầu lưỡi đôi lúc vuốt ve, mười phần dụ hoặc, xung quanh tràn ngập hơi thở đậm chất phương Đông của hắn.
Theo lý thuyết thì, hình ảnh phát triển kế tiếp phải là một thiếu nữ khổ sở cuống quít như nai con đi lạc, nhưng đáng tiếc, đáng tiếc là, kiểm sát Tịch nhà chúng ta là một thiếu nữ có tâm hồn già cỗi, lúc này trong lòng cô không phải là nai con đi lạc mà là kẻ đi đường bị xe tải tông, lạnh buốt đến thấu xương: cô, cô chẳng lẽ đã gặp phải kẻ biến thái trong truyền thuyết rồi sao?…
Hướng Vãn gần như đã có thể thấy trước được tương lai của mình: trên tờ “Tin nhanh” ra ngày sáng mai, đầu đề sẽ là “hôm qua vẫn còn là nữ kiểm sát, hôm nay đã trở thành một oan hồn”, rồi kênh “thời sự an ninh” tối mai cũng sẽ có một bản tin như sau: “Hôm qua vào lúc 7 giờ tối, một vụ án mạng đã xảy ra, vốn dĩ chỉ là trộm cướp bình thường nhưng vì bị chủ nhà phát hiện nên đã biến thành vụ án cưỡng gian rồi cướp của, người bị hại chính là kiểm sát trưởng Tịch, không ngoại trừ khả năng đây là một vụ trả thù mang tính cá nhân, mọi người đều vì sự hi sinh anh dũng của cô mà vô cùng đau lòng…”
Hướng Vãn luống cuống. Người xưa thường nói, sinh ra vĩ đại, chết trong vinh quang, vì sao cô sinh ra đã không được vĩ đại mà còn phải chết trong oan khuất thế này chứ?
Hướng Vãn nhịn không được liều mạng giãy giụa.
“Tên trộm kia! Có bản lĩnh thì đánh với bà đây một trận xem nào! Nếu thắng thì đồ của ta đều cho ngươi trộm.”
“…Bao gồm cả em nữa sao?”
Á ——
Hướng Vãn bất động. Giọng nói này là…
“Binh bất yếm trá…” Đường Thần Duệ chậm rãi nở nụ cười, tay phải nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn xuống: “Tính tình dễ vọng động như vậy sẽ rất có hại cho bản thân đấy…”
Phòng khách thoải mái xa hoa, tối đen u ám. Trên sàn nhà có một đôi tình nhân đang nằm. Nam trên, nữ dưới.
Gặp cảnh như vậy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ nghĩ ngay trong đầu một câu: lúc này không làm thì còn đợi khi nào nữa?!
Huống chi là Đường Thần Duệ.
Đường Thần Duệ cho tới bây giờ đều là một kẻ vô cùng tùy hứng, thờ ơ, phương châm sống chỉ có duy nhất hai chữ “hứng thú”, thế nên bất cứ chuyện gì không có niềm vui và lạc thú của cuộc sống thì anh đều mặc kệ tất cả. Càng lớn lên, căn bệnh này càng thêm trầm trọng, chỉ thích ở một mình trong nhà, cho dù di động bị người trong công ty gọi tới liên hồi cũng đều làm như không thấy, chẳng thèm tiếp luôn.
Chỉ khổ mỗi Hàn trợ lý đáng thương, mỗi khi có hạng mục hoặc dự án nào khẩn cấp đều phải như lửa cháy đến mông mà chạy tới nhà tìm ông chủ, thi thoảng phiền não liền rống ầm lên với Đường Thần Duệ: “Cậu nghe kỹ cho tôi! Công việc là nhất, tán gái là nhì, Understand….?!”, rồi thường bị một câu hời hợt của Đường Thần Duệ: “Điên à, vì sao phải đem công sự đặt lên hàng đầu chứ?!” làm cho hộc máu chết ngay tại trận. Biến thái! Đường Thần Duệ là đồ biến thái! Ông đây làm việc cho một kẻ biến thái lâu như vậy!…
Như thế cũng đủ để thấy được, lúc Đường Thần Duệ làm việc, “thoải mái” là điều hết sức quan trọng.
Trong bóng tối, Tịch Hướng Vãn cố gắng đẩy lùi sự khiếp sợ lúc đầu, chậm rãi hồi hồn, có chút không xác định hỏi: “Đường, Đường Thần Duệ… ?”
Vẻ mặt giật mình của cô đã xuất hiện trong dự đoán của