
Diệp cũng không nói nhiều, chỉ đem ví tiền mở ra, cho mọi người như nhìn thấy chiến lợi phẩm trước khi nghỉ hè của cô.
Cô đã tìm người ép dẻo nó, đặt ở trong bóp da, mỗi ngày đều giữ rịt "Người trong mộng" bên mình.
"Thì ra là tấm này . . . . ." Mấy nữ sinh vươn cao cổ nhìn qua, nhìn bảo bối của Hồng Diệp.
Là tấm ảnh anh đang đứng trên bục giảng nói chuyện, tấm ảnh này có rất nhiều bản, trên tay Hồng Diệp xem ra không phải là tấm lúc anh đẹp trai nhất . Chỉ có thế thôi sao !
"Tớ thật sự vất vả lắm đó." Sao trông họ có vẻ khinh bỉ thế nhỉ ? Hồng Diệp nhíu mày.
Lăng Hiểu Phong cùng Hứa Uyển thấy Hồng Diệp cũng giống mình phải lên Internet mua ảnh của Tư Đồ Tĩnh thì mặt đổi sắc, nghĩ là đặc quyền của cô ta không nhiều như mình nghĩ, liền nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục nói chuyện phiếm.
Theo bóng mọi người rời đi, những ánh mắt sắc bén cũng không còn chiếu vào cô, Hồng Diệp mới thở phào thật lớn.
Khó trách Tư Đồ Tĩnh bảo không được công khai thì tốt hơn cho cô. . . . . .
Không muốn bị quá nhiều nữ sinh thích Tư Đồ Tĩnh công kích mình đến như vậy, cũng không ngờ lại có nhiều người thích anh như thế. . . . . .
Mà, anh ấy không thiếu bạn gái ? Vì sao lại chọn cô?
Anh quả thực đã thích cô sao? Vì sao cô không có cảm giác được anh yêu thương sâu sắc? Tuy rằng cảm thấy cùng anh quan hệ yêu đương kỳ thật không tồi. . . . . . Hồng Diệp trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, Hồng Diệp mới tiếp thu ánh mắt Ngải Kim lo lắng nhìn về phía cô.
Cô làm ngón tay ra hiệu 0K, hướng bạn tốt tỏ vẻ mình có thể đổi phó được, rồi mới quay đầu tiếp tục học bài.
★★★ ★★
"Mấy bạn thấy đây là chuyện gì?"
Tư Đồ Tĩnh ngồi trước máy tính, nhìn bảng báo cáo mà trưởng phòng giáo vụ vừa gửi đến, trong lòng có chút buồn bực, trùng hợp trong phòng hội nghị còn có vài cán bộ hội học sinh chưa rời đi, anh liền thản nhiên hỏi vài người bên cạnh, muốn họ cho ý kiến.
"Lão yêu bà đang tìm cách làm phiền anh chứ gì nữa!"Ngải Kim ngẩng đầu lên, tỏ vẻ chắc chắn .
"Tớ cũng cảm thấy như vậy ." Vệ Mỹ cũng gật đầu phụ họa. Thật không hiểu giáo viên chủ nhiệm nói bãi đỗ xe trong trường phải sửa lại là có chuyện gì đang xảy ra?
Bởi vì sân trường không đủ lớn, để thuận tiện cho thầy cô, trường có mướn bãi đậu xe tư nhân để các thầy cô đỗ xe. Mỗi tuần cố định có vài ngày đem xe lái vào trong trường trừ Tư Đồ Tĩnh, cũng ít khi có người khác.
Bãi đỗ xe lớn vậy nuôi đà điểu còn được, sao không cho Tư Đồ Tĩnh đậu xe. Đó vấn đề hiện tại.
Sao vậy nhỉ? Có gây thù kết oán gì sao?
“Tôi thấy tốt nhất anh nên dứt khoát ra ngoài thuê bãi đi! Đỡ phải mỗi lần đều cùng bà ta đối đầu." Kỳ Trăn đương nhiên biết Tư Đồ Tĩnh cùng giáo viên chủ nhiệm bất hòa, tự nhiên mở miệng đề nghị.
"Trên đời này có thể sử dụng tiền để giải quyết mọi chuyện, bình thường là cách đơn giản nhất ." Cho là anh chưa từng nghĩ tới cách này sao ? Tư Đồ Tĩnh thở dài nặng nề.
"Sao, anh không mướn nổi hả?" Ngải Kim nhướng mày.
Ơ! Không ngờ quý công tử nhà Tư Đồ lại không có tiền mướn chỗ gửi xe? ! Thật thần kỳ.
Tư Đồ Tĩnh chỉ ai oán một chút "Nói không có chỗ thì chỉ có thể đỗ ở chỗ không có mái che. . . . ." Đương nhiên cũng không thể thu tiền của anh.
Để cho chiếc xe bảo bối của anh hứng gió gặp mưa? Không bàn nữa! Anh tình nguyện đáp xe bus khi tan học.
“Hả! Sao có thể?" Kỳ Trăn che miệng cười to.
Cô từng nhìn thấy khi Tư Đồ Tĩnh rửa xe, vẻ mặt tỏ ra rất yêu quý bảo bối . Xe đó so với bạn gái, chẳng khác gì là vợ cả của anh. Anh sao có thể có thể để chiếc xe dựng ở nơi không có mái che được? Đúng là ưa nói đùa.
Tư Đồ Tĩnh thét lớn một tiếng đau đớn, biểu tình rất quái dị.
Nếu không đi học bằng xe, anh không thể giữ vững thanh danh tốt đẹp của mình, cũng không còn biện pháp giám sát cán bộ cùng các thành viên khác.
Vấn đề nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.
"Không thành vấn đề! Việc nhỏ này để tôi giúp cậu." Kỳ Trăn búng ngón tay, tự động mở miệng nói muốn giúp Tư Đồ Tĩnh xử lý chuyện này.
“Cậu có người quen không?" Tư Đồ Tĩnh mừng rỡ chăm chú nhìn cô.
"Ai da, tự nhiên có biện pháp để dành riêng một vị trí cho cậu mà, không cần lo lắng. . . . . ." Kỳ Trăn cố tình tỏ ra thần bí, chỉ nói là có chỗ đỗ cho mượn, lại không chịu nói nguyên nhân.
“Cậu lợi hại thế à?" Nhướng mày lên, Tư Đồ Tĩnh đối với cô có vài phần kính trọng.
“Giờ cậu mới biết được sự ưu việt của tôi hả? Quá muộn rồi." Kỳ Trăn vẫy tay, tỏ ra không bất ngờ trước ánh mắt tôn trọng của anh.
"Ayy! Cậu khiến cho tôi hối hận một chút chứ sao." Đường đường là hội trưởng hội học sinh, lại khoát vai nữ đội trưởng đội bóng rổ làm nũng, làm cho các nữ sinh nhất thời hoa mắt choáng váng.
Hai người đứng chung một chỗ, lại đẹp đôi bất ngờ.
Có âm nhu khí chất nam tính, có dương cương khí chất nữ tính. . . . . . Bọn họ vẫn là đề tài trong trường được nữ sinh bàn tán nhiều nhất.
Mặc dù là không ưa Tư Đồ Tĩnh quen với các đàn em nữ, nhưng nhìn thấy anh cùng Kỳ Trăn đứng chung một nơi, cũng sẽ nhịn không được vỗ tay tán thành. Không ít người ở trường học