
rách môi.”
Tôi hoảng sợ. Dương Kiếm tiến lên một bước, anh giơ tay định vuốt ve môi của tôi, tôi lui người về sau, khiến tay anh giơ giữa chừng không. Dần dần, từ trong mắt anh hiện lên ý giễu cợt. Anh thu tay về: “Cô tên là Dương Triều Tịch?”
“Phải.”
“Rất xinh đẹp.” Dương Kiếm nói xong, cong chân ngồi xuống bên lò sưởi, nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ: “Trên núi tuyết đọng rất dày. Trong khoảng thời gian này ngọn núi xem như bị cô lập.”
“Ừ.” Bàn tay nắm chặt của tôi chậm rãi thả lỏng ra. Dương Kiếm tựa đầu vào mặt gỗ chạm khắc phía sau lưng, khẽ nheo mắt lại, trông rất mệt mỏi.
“Ưm… Tôi đi xem dì chuẩn bị nước nóng xong chưa.” Tôi xoay người muốn đi, đột nhiên bị kéo ngược về phía sau: “Ngồi xuống.”
Tôi cắn môi, ngồi xuống. Dương Kiếm vẫn nhắm mắt: “Cô tính bao giờ về nước?”
“Vốn định ba ngày sau.” Tôi hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tuyết có còn rơi nhiều như đêm qua nữa không: “Xem ra phải dời lại rồi.”
“Nửa tháng sau rồi về. Xử lý xong chuyện bên này, tôi và cô cùng về Trung Quốc.”
Tôi giật mình nghiêng đầu nhìn anh. Dương Kiếm hơi híp mắt mỉm cười, âm thanh không có một chút nhiệt độ nào: "Nhờ chị chăm sóc, chị gái.”
Tôi lật người, tấm chăn cứ như tảng đá đè lên cơ thể, chẳng những không cảm thấy ấm áp ngược lại tưởng chừng như đè chết tôi rồi. Biệt thự được xây bằng một loại đá lớn, nếu không có lò sưởi âm tường thì thật sự lạnh thấu xương. Lò than trong phòng có cũng như không, khí lạnh từng cơn thấm vào cơ thể từ mọi phía.
Một bóng dáng cao lớn lờ mờ xuất hiện bên giường, che mất ánh sáng yếu ớt của lò than đang cháy. Tôi hoảng sợ bật ngồi dậy, là Dương Kiếm.
“Lạnh à?”
“… Ừ”. Tôi ôm chặt chăn, bởi vì chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh lại đột nhiên bật dậy khiến chăn rơi ra, làm tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Dương Kiếm đi chân không tới lui trong phòng tôi. Đóng chặt cửa sổ rồi kéo rèm, lại bỏ thêm than vào chậu cho lửa cháy mạnh hơn. Sau đó cởi áo len trên người xuống, đi lại bên giường.
Tôi cả kinh, ôm chăn lui về phía sau, hơi kinh hoàng nhìn anh. Than cháy trong chậu phát ra một tiếng “lách tách”, thỉnh thoảng bắn ra vài tia lửa, lửa ngày một mạnh, chiếu sáng cả một góc phòng. Dương Kiếm đứng ngược sáng, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
“Cô sợ cái gì?”
Dương Kiếm nhẹ giọng giễu cợt hỏi. Hai tay chống thành giường, trong ánh lửa quan sát tôi chăm chú. Anh ở trần, toàn thân trên dưới chỉ có một chiếc quần ngủ bằng sợi vải. Ánh sáng từ lò lửa phản chiếu trên làn da màu đồng của anh.
Làn da anh bóng loáng, thân thể rất ấm áp.
Tôi quay đầu đi, cắn môi dưới, cố mặc kệ suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu. Một bàn tay to đưa đến trước mặt, ngón tay thô ráp vuốt ve bờ môi tôi, mang theo cảm giác khiến người ta khiếp đảm: “Không phải tôi đã nói, không được cắn môi sao?”
Giọng nói của Dương Kiếm trầm thấp, xen lẫn vài phần ý vị không rõ ràng. Ánh mắt anh dần trầm xuống, yên lặng nhìn môi của tôi. Lòng tôi bắt đầu cuồng loạn, đầu lưỡi chua sót nói: “Cảm ơn em quan tâm, ‘em trai’.”
Dương Kiếm buông tôi ra đứng dậy, thái độ rất khó lường. Tôi theo bản năng kéo chăn cao hơn một chút: “Trễ lắm rồi, đi ngủ đi.”
Dương Kiếm đột nhiên giơ tay kéo chăn ra khỏi tôi, đến khi tôi kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng anh. Tôi đẩy anh vài cái, anh ôm lấy tôi, đặt đầu tôi trước ngực của anh: “Đừng động đậy”.
Đôi tay tôi nắm thành đấm chống trên ngực anh, không cho anh nhích gần hơn nữa, cơ thể tôi hơi run rẩy. Nhiệt độ truyền từ thân thể anh sang da thịt của tôi, tim tôi nặng nề đập. Nước mắt chảy ra.
Tôi mở to hai mắt nhìn nóc giường. Ánh lửa phản chiếu hai bóng người ôm nhau lên đó, run rẩy chập chờn. Tôi tên là Triều Tịch, có phải nghĩa là, cuộc đời tôi nhất định phải bấp bênh đau khổ? Dương Kiếm hô hấp đều đặn như ngủ say, tim anh mạnh mẽ co bóp trong lồng ngực. Tôi buông lỏng tay, bàn tay đặt nhẹ vào vị trí tim của anh. Dương Kiếm từ từ cầm lấy bàn tay tôi, trong bóng tối, tôi không thể thấy được mặt anh. Tôi trở tay cầm lại tay anh, trong sự ấm áp của anh ngủ thiếp đi. Âm thanh ông ông của máy bay khiến người ta buồn ngủ. Tôi gỡ miếng bịt mắt ra, ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, mây trắng bát ngát. Đi từ Bắc Kinh đến giờ đã bảy tiếng, còn bốn tiếng nữa mới đến Roma.
(Roma: Thủ đô của Italia.)
Ngồi lâu khiến lưng rất mỏi, tôi xoa bóp đôi vai có phần đau nhức của mình. Lúc rời Bắc Kinh là một giờ rưỡi trưa, Bắc Kinh chênh lệch với Roma bảy giờ, cho nên dù ngồi máy bay mười một tiếng, tới nơi vẫn chỉ là năm giờ bốn mươi phút cùng ngày.
Đa số khách trong buồng máy bay đều đang ngủ mê man. Tôi nhìn chung quanh, giữa một đám người tóc vàng mắt xanh có một người đàn ông Châu Á, nhìn vào rất bắt mắt. Anh ta ngồi đối diện xéo tôi, lúc này đang chuyên chú vào chiếc laptop Sony trên tay. Tóc anh ta rất mềm, nhẹ nhàng phủ phủ lên đôi lông mày tinh tế. Mắt hẹp dài thâm thúy, lông mi rất dày hòa vào những đường cong cứng rắn của khuôn mặt, môi hơi cong, chiếc mũi cao thẳng. Mặc dù ngồi trên ghế nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng anh ta nhất định rất cao lớn.
Có lẽ do ánh mắt của t