
ý muốn tạo thành, ông ta tin tưởng ông chủ tuyệt đối sẽ không vui khi tin tức bị lộ ra ngoài.
Theo chỉ thị của Viện trưởng, toàn bộ Trung tâm kỷ niệm tấm lòng y học nằm trong tình trạng báo động cấp một, phòng bệnh tổng giám đốc, thiết kế trang thiết bị y tế dành riêng cho khách quý, áp dụng các biện pháp an toàn một giọt nước cũng không để lọt. Đối với động thái của viện trưởng, mấy người bọn An Đông Nghê không hiểu ra sao, nhìn cái người đàn ông giống như thiên thần kia dường như biết Tiểu Nhu, nhưng sao bọn hắn chưa từng nghe nói đến, hơn nữa anh ta đến tột cùng có quan hệ như thế nào với Tiểu Nhu, từng hồi nghi vấn luẩn quẩn quanh ở trong lòng bọn họ, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất chính là Tiểu Nhu bình an vô sự.
Đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt, một đám nhân viên y tế đẩy Thủy Băng Nhu hôn mê nằm trên giường đi ra.
"Tình hình như thế nào rồi?" Hoàng Phu Tuyêt bước nhanh một bước lên trước hỏi. Nhóm người An Đông Nghê cũng ở bên cạnh chờ bác sĩ mở miệng.
"Bệnh nhân đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ là thân thể rất suy yếu, cần có thời gian nghỉ ngơi tốt một chút, ngoài ra từ buồng tim của bệnh nhân cho thấy, trước khi ngạt nước dường như bị kinh sợ." Bác sĩ nói xong, theo chỉ thị của Viện trưởng mang Thủy Băng Nhu chuyển vào phòng bệnh Tổng Thống.
Nghe được bác sĩ nói bảo bối của anh không có việc gì, trong lòng thở phào một hơi. Chỉ là vừa rồi thầy thuốc nói Nhu nhi bị kinh sợ, đây tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra, anh nhất định phải biết rõ, vội vàng đi theo Thủy Băng Nhu vào phòng bệnh Tổng Thống, An Đông Nghê bọn họ cũng theo đi vào.
"Tôi tên là An Đông Nghê, anh là thế nào với Tiểu Nhu?"
"Hoàng Phu Tuyêt, chồng chưa cưới của Nhu nhi." Hoàng Phu Tuyêt nhìn An Đông Nghê nói, nghĩ thầm hắn hẳn là An Đông Nghê, trưởng thành cũng là không tệ, chỉ là nên cho hắn chết tâm đi, không phải là của mình thì không cần phải luôn nhớ kỹ.
Mọi người vừa nghe lời Hoàng Phu Tuyêt nói, trong nháy mắt lặng lẽ nhìn về phía An Đông Nghê, lo lắng hắn sẽ đau lòng, Tư Đồ Huy đặt tay lên vai hắn bày tỏ sự an ủi.
Lời nói của Hoàng Phu Tuyêt giống như một thanh chùy hung hăng đập vào trong lòng của hắn, đau đến mức hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, mặt của An Đông Nghê trong nháy mắt liếc, Tiểu Nhu tại sao có thể có vị hôn phu, hơn nữa bộ dạng giống như lai lịch không nhỏ, hắn cũng không có quên thái độ cung kính vừa rồi của Viện trưởng đối với anh ta.
Ha ha ha. . . . . . Trong lòng An Đông Nghê cười tự giễu, hắn lần đầu tiên yêu một cô gái thậm chí đã có vị hôn phu, hắn bây giờ mới biết, càng nghĩ trong lòng càng đau, nhưng mà bọn họ không phải còn chưa kết hôn sao, vậy chẳng phải hắn vẫn còn có cơ hội, An Đông Nghê hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, An Đông Nghê ở trong lòng thầm nói, nhất thời cảm thấy một hồi sáng ngời, tâm tình cũng thoải mái không ít.
Thấy ánh sáng thoáng qua trong mắt của An Đông Nghê, Tâm Hoàng Phu Tuyêt trong một lúc tức giận, xem ra có người rất không biết thời thế, không thèm để ý đến cảnh cáo của anh, vẫn còn có chủ ý với bảo bối của anh, xem ra anh đã có tình địch. An Đông Nghê, ngươi tốt nhất không cần làm ra chuyện chuyện khác người gì, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Trong lòng Hoàng Phu Tuyêt thầm nói.
Thủy Băng Nhu tạm thời vẫn còn hôn mê, thầy thuốc nói là chờ thuốc tê hết tác dụng sẽ tỉnh, không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ vừa nghĩ tới thiếu chút nữa đã mất đi Thủy Băng Nhu, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt vẫn là nhịn không được run rẩy.
Nhìn một đám người An Đông Nghê bọn họ canh giữ ở phòng bệnh chờ Thủy Băng Nhu tỉnh lại, Hoàng Phu Tuyệt nghĩ nhân cơ hội này đi giải quyết một ít chuyện, chờ đến khi Nhu nhi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh rồi, nhiều người như vậy ở đây, huống chi ở trong bóng tối cũng có rất nhiều ám vệ, áng chừng lúc này An Đông Nghê cũng không dám gây ra sự tình khác người gì, ánh mắt của Hoàng Phu Tuyệt hướng về chỗ tối ngầm đưa ra mệnh lệnh, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh Tổng Thống.
Thấy Hoàng Phu Tuyệt rời khỏi phòng bệnh, An Đông Nghê lặng lẽ đi theo sau.
Trên sân thương tầng cao nhất của Trung tâm y học, một bóng lưng cương quyết lì lợm đứng ở nơi rào chắn, mắt lạnh lùng nhìn xuống một đám người đông đúc chằng chịt bên dưới lầu, tản mát ra một loại hơi thở cao quý duy ngã độc tôn (duy chỉ riêng mình), gió nhẹ lay động tóc đen của anh, mang theo một loại cuồng dã làm người ta trầm mê (mê muội, chìm đắm), hình dáng ngũ quan sắc nét mà thâm thúy, giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp, con ngươi lạnh lẽo, u ám mà thâm trầm, vào giờ phút này khiến cho người ta như rơi vào trong hầm băng.
Đứng ở sau lưng anh là mười đại ám vệ theo bảo vệ Thủy Băng Nhu, bọn họ đều có kỹ thuật ẩn thân, ám sát, quyềnThái cùng võ thuật tinh hoa Trung Quốc lợi hại nhất thế giới. Mười đại hộ vệ ngửi thấy một cỗ khí tức chết chóc từ từ hướng về phía bọn họ, cho dù là tử sĩ chết ở biên ải không chút do dự cũng không khỏi vì thế cảm thấy sợ hãi.
Thời khắc này không có ai biết chủ tử (ông chủ) đang suy nghĩ gì, nhưng là người