XtGem Forum catalog
Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 7.5.00/10/443 lượt.

y ta thấy ánh mắt của các người lại kỳ quái như vậy, thì ra là sớm có âm mưu." Lăng Tâm vọt tới trước mặt bọn họ đầy vẻ hung ác nói.

"Chúng ta không có, An đại ca, anh phải tin tưởng bọn em." Ba nữ sinh kia tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía An Đông Nghê, hi vọng có thể gọi dậy sự đồng tình của hắn.

An Đông Nghê buông nữ sinh trong ngực ra, đi tới trước mặt ba nữ sinh kia nói: "Ah, không phải là các người, vậy là ai." Nghe như lơ đãng hỏi, thật ra thì trong mắt đã chứa đầy nguy hiểm, ba nữ sinh này bị áp lực của hắn bức bách không thể làm gì khác hơn là đem tình hình sáng sớm hôm nay tới lớp học nói một lần.

Nghe xong bọn họ nói, trong mắt An Đông Nghê thoáng qua một tia nghiêm nghị, nghĩ thầm Tiểu Nhu từ lúc nào lại có hiềm khích với bọn họ đây, sao mình không biết. Bạn tốt nhìn thấy nguy hiểm trong mắt hắn, ở trong lòng chỉ có thể vì hoa khôi của trường mặc niệm, ai bảo cô ta đắc tội ai không được, lại đi chọc vào An Đông Nghê đây. Thà đắc tội Diêm Vương cũng không muốn đắc tội An Đông Nghê, đây là danh ngôn từ xưa đến nay, tin ta nói người sẽ sống mãi a, Tư Đồ Huy cùng Âu Dương Tuấn nghĩ thầm.

Đối với Tư Đồ huy mà nói, trong lòng đối với hoa khôi của trường lại có chút căm tức, ai bảo cô ta làm liên lụy tới người kia, nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, cô còn không biết sẽ bị tội (tội nghiệp) thế nào, nhớ tới ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng hắn ngay cả tâm tư muốn giết người cũng đã có. Mà Âu Dương Tuấn lại cho rằng không cần thiết giúp hoa khôi của trường, ai bảo cô ta làm chuyện quá đáng như vậy.



Thủy Băng Nhu bị chuyện này làm cho kinh sợ, tất cả mọi người khuyên cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô sợ Hoàng Phu Tuyêt lo lắng nên cũng chưa có xin nghỉ về nhà, mọi người hết cách với cô đành thôi, đối với quyết định của cô người vui vẻ nhất chính là An Đông Nghê, quá vui, nếu cô về nhà, hắn cả ngày hôm nay sẽ không thể được nhìn thấy cô, vì vậy An Đông Nghê sắp xếp một gian phòng nhỏ trong khu nhà nghỉ của bọn hắn để cô nghỉ ngơi, Lý Hiếu Huyên cùng Lăng Tâm theo giúp (bồi) ở bên cạnh cô.

Bên trong phòng làm việc rộng rãi sáng ngời hé ra bàn làm việc to rộng, phía trên chất đầy các loại tài liệu, bên cạnh còn có một giá sách nho nhỏ, chất đầy các loại sách, chính giữa phía trước bàn làm việc là một bộ salon kiểu Pháp nhập khẩu, lúc này có một bóng dáng anh tuấn ngồi ở trên ghế salon, giống như đang chờ ai đó, chỉ thấy chân mày hắn thủy chung nhíu lại, theo thời gian trôi qua, chân mày hắn nhíu càng chặt hơn.

Lúc này hiệu trưởng vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc, ông ta cũng là mới vừa rồi trong lúc đang họp nghe được chuyện xảy ra ở lớp chọn, không nghĩ tới thiếu gia An Đông Nghê lập tức cho gọi ông ta đến, không kịp thông suốt (không kịp hiểu ngọn ngành), liền vội vội vàng vàng chạy hướng phòng làm việc, đáng thương đã nhiều tuổi như vậy, còn phải mệt nhọc như thế, đành chịu thôi, nhận tiền của người ta tiêu rồi thì phải giúp người giải trừ họa thôi, ai bảo thiếu gia An Đông Nghê là nhân vật khiến cho cả trường tranh nhau nịnh bợ đây.

"An Đông Nghê thiếu gia, để ngài đợi lâu rồi." Hiệu trưởng thở hổn hển đi vào phòng làm việc chào hỏi.

"Hiệu trưởng, lập tức khai trừ (đuổi học) Lâm Ngọc Lan, tôi không hy vọng ngày mai còn nhìn thấy cô ta ở trong trường." An Đông Nghê cau mày nói.

"Nhưng, điều này. . . . thủ tục đuổi học một học viên rất phiền toái, huống chi cha của cô ta lai lịch cũng không nhỏ." Hiệu trưởng sợ hãi giải thích.

"Tóm lại ông cứ theo lời của tôi mà làm đi, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, lão ngài nên tính đến chuyện về hưu đi." An Đông Nghê mắt híp nguy hiểm nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Hiệu trưởng vừa nghe lời An Đông Nghê nói, hoảng sợ luôn miệng giải thích, ông cũng không muốn bị khai trừ (đuổi việc), trong nhà còn có một bầy già trẻ chờ ông ta nuôi, hết cách, ai bảo ông lập gia đình muộn, người khác ở cái tuổi này cũng đã có thể hưởng hạnh phúc an nhàn, mình vẫn còn phải lao lực, số mệnh thật là khổ cực a.

Hiệu trưởng năng lực xử lý chuyện rất nhanh, không bao lâu sau Lâm Ngọc Lan đã nhận được thông báo cho thôi học, một đám người đều ở đây cười nhạo cô ta, khiến cô ta tức gần chết.

Lâm Ngọc Lan tức giận đùng đùng cầm giấy thông báo chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng lớn tiếng chất vấn: "Hiệu trưởng, tại sao đuổi học tôi, thành tích của tôi mặc dù so sánh không lại với học sinh lớp chọn, nhưng cha tôi dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi, làm sao ông có thể làm việc qua loa như vậy."

"Học trò Lan, mình làm gì cũng nên nghĩ kỹ một chút đến hậu quả của nó, không nên để đắc tội với người ta mà vẫn không biết, đây là lệnh từ trên, tôi cũng không thể làm gì, tự giải quyết cho tốt đi!" Hiệu trưởng thở dài nói.

"Phía trên ra lệnh? ? ? Thiếu gia An Đông Nghê khẳng định còn không biết việc này, ông tốt nhất thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bằng không đợi tôi thành thiếu phu nhân của An gia, thì việc đầu tiên chính là đuổi việc ông." Lâm Ngọc Lan uy hiếp.

Hiệu trưởng lắc đầu thở dài nói: "Đây chính là An thiếu gia trực tiếp ra lện