
ủa Hoàng Phu Tuyệt càng thêm căng thẳng, không được, phải nhịn, không thể tổn thương tới cô, Hoàng Phu Tuyệt lộ ra thần sắc buồ buồn nhìn cô, vừa rồi anh không có nghĩ tới bảo bối mang thai, vậy không phải là anh sẽ phải cấm dục sao, trời ạ, anh hận không được thời thời khắc khắc ở trên người cô, trước kia anh không có hưởng qua tư vị của tình dục, loại hỏa dục tăng cao này có thể dễ dàng dập tắt, nhưng kể từ sau khi cô hoàn toàn thuộc về anh, anh đối với cô tự chủ càng ngày càng yếu.
"Sao vậy?" Thủy Băng Nhu thấy bộ dáng đáng thương của Hoàng Phu Tuyệt khẩn trương hỏi, vừa rồi không phải vẫn còn rất vui mừng sao? Thế nào vào lúc này sắc mặt thay đổi nhanh như vậy, anh là lại muốn đổi ý sao?
"Bà xã, vậy chúng ta về sau không thể ân ái rồi sao?" Hoàng Phu Tuyệt dùng ánh mắt uất ức của môt chú nhóc nhìn cô.
"Này. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . . Em cũng không biết." Thủy Băng Nhu đỏ mặt nhỏ giọng nói, anh làm sao có thể hỏi cái vấn đề này, thật là khó trả lời được.
"Ha ha ha. . . . . . . Đợi một lát, ông xã đi bác sĩ hỏi một chút là được. Như vậy, bà xã đại nhân, bây giờ để ông xã đi lấy bữa sáng lên, còn em, liền ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh, có được hay không? Ha ha ha. . . . . . . Coi như bảo bảo không đói bụng, bà xã đại nhân cũng đói bụng phải hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng hỏi.
Nghe anh nói, mặt Thủy Băng Nhu liền đỏ hơn, anh sao có thể không nghiêm chỉnh như vậy.
Hoàng Phu Tuyệt cười nói xong, sau đó lướt qua mặt cô đi xuống giường.
Động tác của anh ưu nhã tự nhiên, mang theo sự dụ hoặc tà ác ở trước mặt Thủy Băng Nhu lộ ra được một người đàn ông đẹp tráng kiện. Thân thể ngang tàng của người đàn ông hàm chứa lực lượng vô tận, bả vai rộng rãi, lồng ngực bền chắc, bụng thon đầy sức mạnh, hai chân thon dài có lực, đường cong lưu loát của bắp thịt, tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, không chỉ là khuôn mặt, toàn thân anh trên dưới đều là kiệt tác như một vị thần.
Thủy Băng Nhu mê mẩn nhìn anh, dưới ánh mặt trời anh hoàn mỹ giống như pho tượng của Michelangelo*, cường hãn lại ưu nhã mang theo hấp dẫn vô hạn, cô khó khăn nuốt nước miếng một cái, sững sờ ở tận đâu đâu.
"Ha ha ha. . . . . Bà xã, nước miếng của em muốn rơi xuống rồi." Hoàng Phu Tuyệt từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy bộ dáng Thủy Băng Nhu, ranh mãnh cười nói.
"Đâu. . . . . . . Nào có? Anh gạt em." Thủy Băng Nhu nhanh chóng lau khóe miệng, phát hiện miệng anh đang nở nụ cười xấu xa.
"Ha ha ha. . . . . . . Bé cưng thật đáng yêu! Ha ha ha. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt cười vang nói.
"Anh, anh rõ ràng là đang khi dễ em, về sau em và bảo bảo không thèm để ý anh." Thủy Băng Nhu làm nũng nói, thật hỏng bét, bị anh thấy được thần sắc hoa si háu sắc, đều là lỗi của anh, tự nhiên đi quyến rũ người ta.
"Ha ha ha. . . . . Được, được, anh không cười, không cười, ha ha ha. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt tiến lên ôm lấy cả cô và cái chăn quấn quanh ôm vào trong ngực, trong mắt có nụ cười không che giấu được.
Ha ha ha. . . . . . Thật ra thì anh sẽ thích đứa bé, đều là bởi vì đó là cô sinh cho anh, chỉ cần là đồ cô thích, anh cũng sẽ thích, chỉ cần cô để ý đến anh là được, bé cưng của anh thật là càng ngày càng đáng yêu.
******
* Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (1475 –1564), thường được gọi là Michelangelo, là một hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ cũng là người bạn là Leonardo da Vinci.
Tượng David, được Michelangelo hoàn thành năm 1504, là một trong các tác phẩm nổi tiếng nhất thời kỳ Phục hưng. (Dây là một bức tượng nam giới hoàn toàn không mặc gì và có đầy đủ cái cần có, nàng nào muốn biết thì vô google nha, ta không bít post ảnh minh họa, đợi hỏi lại cách post rùi bổ sung sau nha)
Hoàng Phu Tuyệt tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa phòng, kể từ lúc Gặp lại Thủy Băng Nhu nụ cười của anh cũng chưa từng bị đứt đoạn.
"Ah? Cô mau nhéo tôi một cái đi, không phải tôi đang nằm mơ chứ! Ông chủ tự nhiên cười với tôi! Ngài ấy lại cười với tôi!" Người giúp việc thứ nhất kích động nói.
"Thật, thật, oa, rất đẹp trai đó! Đòi mạng nha! Ngài ấy cũng cười với tôi nữa! Cô tránh qua một bên cái coi." Người giúp việc thứ hai chen ngang người thứ nhất, kiêu ngạo nói, cô ta đối với bộ dáng của mình rất tự tin, mặc dù không có xinh đẹp như phu nhân, nhưng ở trong lâu đài cũng thuộc loại có một không hai.
"Ông chủ không phải là bởi vì phu nhân mất tích mà ngớ ngẩn chứ? Thật rất thê thảm." Người làm nữ thứ ba đứng một bên lắc lắc đầu liền nói.
"Cô mới thê thảm đó, ông chủ cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, nói không chừng ông chủ đã quyết định quên phu nhân, cái người quạ đen này, cô không có mắt nhìn à." Người giúp việc thứ hai gõ đầu người thứ ba một cái nói.
"Đúng nha, đúng nha, tôi đã nói rồi, bằng vào tướng mạo cùng gia thế của ông chủ, làm sao có thể cứ trầm mê mãi trên người phu nhân cơ chứ." Người giúp v