
<<<< “Phải công nhận rằng trò chơi này khá thú vị đấy chứ,thật không sai lầm khi
chấp nhận tham gia,nhìn mặt hai tên kia mà xem,trông tội thật,buồn cười
chết mất,Tuấn,anh được lắm,nghĩ ra chiêu hiểm thế này,coi như tôi hợp
tác với anh không bị thiệt rồi,phim hay thế này mà”-nó ngồi ung dung ở
một góc phòng cạnh vài cô gái khác,vừa nhấp nháp ly cooktail màu xanh
nhạt trong tay vừa xem công cuộc tìm kiếm đầy thú vị kia,chắc chắn họ sẽ không tìm nổi nó trong 1 rừng hoa thế này đâu,mà nếu có đi nữa thì chắc cũng mất không ít thời gian đâu.
Còn hai nhân vật chính của cuộc chơi này thì đang quay
cuồng giữa một rừng những khuôn mặt giống nhau,mùi hương giống
nhau,không thể phân biệt nổi ai với ai nữa chứ đừng nó tới việc tìm ra
người khác biệt…cơ hội chỉ có một…không thể để sơ sót được.Hai người cứ
thi thoảng lại giữ một cô gái lại,nhìn ngắm kĩ tới nỗi muốn thủng mặt
người ta ra rồi lại lắc đầu và thả họ ra…hai người ấy đang phân vân
chăng?
Bỗng Bảo Quân đi về hướng nó,nó nhẹ nhàng thu ánh nhìn
của mình lại và quay vào giả vờ cùng trò chuyện với các cô gái kia nhưng vẫn bí mật quan sát bước đi của cậu.
Bảo Quân đến gần…
Từng bước….từng bước một
Nó thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực như
muốn nhảy ra ngoài tới nơi rồi,vậy ra đây là cảm giác lẩn trốn sợ bị bắt gặp sao,căng thẳng quá nhỉ,kiểu này tif tổn đến mấy tuổi thọ mất
thôi.Nó nhấp một ngụm nhỏ cooktail để lấy alij bình tĩnh
Bảo Quân lướt nhanh qua tất cả các khuôn mặt ở bàn
nó,nhanh nhưng cũng quan sát rất kĩ không để lọt bất cứ một phản ứng
nào,còn nó cũng bắt chước mọi người,ngẩng lê nhìn hắn một chút và tiếp
tục câu chuyện,Bảo Quân chầm chậm đi qua bàn đó…..
“Ôi trời,cha nôi ơi đi nhanh nhanh dùm con đi,đến đau
tim mà chết mất”-nó thâm nghĩ,nó cứng người lại,gần như ngừng thở khi
Bảo Quân đi qua nó. Khi cậu qua hẳn bàn nó,đang định thả lỏng người nhẹ
nhõm thì thấy 1 tay mình bị kéo mạnh và gần như cùng lúc đó bàn tay còn
lại của nó bị một kẻ khác kéo nốt
Ôi trời ơi,số nó là số chó mực hay sao mà đen dữ vậy,đến chơi mà cũng thua nữa là sao? Nó thở dài
-Đúng là em rồi-đồng thanh
Mà quái lạ,làm sao hai tên này nhận ra được nó nhỉ,nó có làm gì khác biệt đâu.
Đúng luc đó thì Tuấn bước ra,vỗ tay
-Chúc mừng hai người,cả hai đều tìm được đúng người
rồi.tôi không ngờ đấy,nhưng… Winner thì có những hai nhưng prize thì chỉ có một mà thôi,làm thế nào đây?-hắn tỏ vẻ vô cùng khổ tâm và khó
nghĩ-Hay là như vậy đi,hãy để cô ấy tự chọn nhé,thế nào?
Cả hai không phản ứng gì còn nó thì lắc đầu quầy quậy
NO WAY
Không đời nào nó tiếp tục chơi cái trò ngu ngốc này,cái gì mà tự chọn cho mình người thắng cuộc,đó là người chứ có phải đồ vật
đâu mà chọn với chả bỏ.
Có chết nó cũng không chơi trò này nữa đâu. Nhưng mặc
kệ những cái lắc đầu,xua tay đầy mạnh mẽ của nó,hắn và cả hai tên kia
đều bơ
Định lơ nó sao?
-Để đảm bảo công bằng và tránh gây khó xử cho Bảo Anh
có thể vì những nguyên nhân khách quan và chủ quan mà không đưa ra quyết định đúng nhất nên cô ấy sẽ phải bịt mắt và chọn ngẫu nhiên,được không?
CÁI GÌ? LẠI CÒN CÁI THỂ LOẠI NÀY NỮA
Ở đâu cái kiểu này vậy trời….tự nhiên bắt nó làm người mù rồi chọn theo cái kiểu chó ngáp phải ruồi á,còn lâu nhé
Keep dreaming baby.
Và thế là mặc cho nó phản đối dữ dội,nó vẫn bị buộc phải chơi tiếp trò chơi này.
Nó thành người mù và phải xác định mọi thứ trong bóng
tối…tất cả xung quanh chỉ còn một vùng tối đen,không màu sắc và ánh
sáng….nó quay quay mấy vòng cũng chả thấy khá hơn,thế này thì đến tìm
đường còn khó chứ đừng nói gi đến tìm người.
Bỗng nhiên một luồng khí thoảng qua mũi nó,hương bạc hà và hương hoa lavender hòa trộn,uhm,chúng bắt đầu từ đâu nhỉ…nó bắt bắt
đầu hít hà(sao giống chó thế?)hương thơm để tìm cội nguồn của cái mùi
quyến rũ ấy…nó đi vô thức theo mùi hương nồng đậm dần và nó bỗng
khựng,trước mặt nó lúc này chính là hai người đó nhưng lại không thể xác định đâu là Bảo Quân và Nhật Huy.
Nó bất giác đưa tay ra và gần như đã chạm vào một người nhưng sau đó lại rụt tay lại,thực sự,trong hai người đó nó muốn chọn ai là kẻ thắng cuộc cho riêng mình? Nhật Huy hay Bảo Quân hay là không ai
cả?
Tay nó lơ lửng ở không trung một hồi rồi đột ngột
chuyển hướng sang người còn lại,nó cố xác định xem kẻ đó là ai nhưng
hương lavender quyện với hương bạc hà quá đậm khiến nó không thể nhận ra nhưng hình như,chỉ là hình như thôi mùi bạc hà có nồng hơn một chút thì phải,và nó không nhận ra mình đã vui vì điều đó.
Nó nhẹ nhàng,run run chạm vào con người ấy,con người mà từ một nơi sâu trong trái tim nó hi vọng rằng đó là Bảo Quân,nhưng nó
nhanh chóng nhận ra rằng mình đã nhầm,hương hoa lavender nồng đâm,mũi iu dấu của nó đã phản chủ,đó là Nhật Huy chứ không phải Bảo Quân…nó thoáng thở dài mà ngay đến chính bản thân mình cũng không nhận ra
Tháo cái khăn bịt mắt ra và nở một nụ cười yếu ớt với
Nhật Huy-một lần nữa,nó lại làm cậu hiểu lầm rồi,nó quay sang nhìn Bảo
Quân với ánh mắt hối lỗi thì chỉ nhận được cái nhìn trống rỗng,đầy khó
hiểu đáp trả
Hắn lên tiếng phá vỡ bầ