Người Vợ Ở Riêng

Người Vợ Ở Riêng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322841

Bình chọn: 7.00/10/284 lượt.

ay cô, kéo cô từ mặt đất đứng lên.

"Anh không phải không muốn đỡ tôi sao? Sao lại trở lại?" Cô hừ lạnh.

Ánh mắt Bùi Thần Dật híp lại, uy hiếp: "Cô không đi sao? Nếu cô không đi, tôi đi đây."

Nhã Huyên không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mặt từ từ ửng hồng: "Tôi..."

Bùi Thần Dật vốn không định để ý đến cô, như trong đầu luốn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh không khỏe, anh nghĩ có lẽ là chân thật sự bị thương cô mới ngỗi mãi không đứng dậy được.

Cũng không biết có phải bởi vì anh nhớ được mặt cô hay không, anh lại đi tới kéo cô một cái, nhưng hiện tại nhìn cô như vậy, hẳn là không phải như lúc đầu anh nghĩ, anh lại bị ngừoi khác tiếp cận?

Sáng sớm là lần đầu tiên, hiện tại là lần thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy anh đụng cô đến hai lần, nếu sự thật như anh nghĩ, vậy cô đúng là khó lường.

Sắc mặt Bùi Thần Dật lạnh lùng, một tay đặt lên vai cô, muốn đem cô quay lại đối mặt với anh, Nhã Huyên lại kiên quyết không chịu xoay người, ra sức vùng vẫy.

Mới nhìn qua cô nhỏ nhắn như vậy, là muốn cùng anh đọ sức? Ngay khi anh sắp thành công đem cô xoay lại, dưới tình huống cấp bách cô cầm lấy tay hắn cắn xuống.

Cũng may tính tình Bùi Thần Dật khá tốt, không đẩy vai cô ra, anh nhẹ nhàng buông tay, túi lớn trong tay lại rớt xuống đất, một tay đang giữ lấy vai cô, tay kia bóp chặt lấy khớp hàm của cô, không biết làm sao cho cô buông lỏng tay anh ra, tư thế như vậy làm cho lưng cô cùng ngực anh dán lại cùng một chỗ, khiến cô rơi vào lòng anh.

Bùi Thần Dật nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, vừa định nổi giận với cô, tầm mắt lại rơi xuống sàn đá cẩm thạch của công ty bách hóa, trên sàn nhà trắng tinh, nơi cô mới vừa ngồi có một vệt hồng hồng.....

Nhã Huyên chú ý đến tầm mắt của anh, đôi má lại càng đỏ, môi hơi động đậy, dường như muốn nói cái gì đó như lại không có âm thanh phát ra.

Bùi Thần Dật khẽ ôm cô kề sát người mình, muốn chứng thực điều mình đoán, Nhã Huyên như đoán được anh muốn làm cái gì, bắt lấy cánh tay anh, lại dựa sát vào người anh, thẹn thùng nói: "Không nên nhìn...."

Được rồi, anh nghĩ anh đã chứng thực được rồi.

"Được, không xem." Bùi Thần Dật thấy mặt cô đỏ đến sắp nhỏ ra máu, anh sờ sờ đầu cô an ủi: "Phía trước không xa có thang thoát hiểm, trước đi đến bên kia."

Nhã Huyên gật đầu, gương mặt cũng không bớt đỏ, cô ý thức được động tác này của bọn họ có bao nhiêu thân mật, nhưng cô không thể tránh né, cô vốn tưởng mình sẽ không được tự nhiên, nhưng khi trong mũi cô tràn đầy hương thơm từ người anh, tâm vốn đang bất an cũng bình tĩnh trở lại, hương vị của anh thật an tĩnh.

Cũng may lần này đồ trong túi to không bị rơi ra ngoài, Bùi Thần Dật nhanh nhẹn đem túi lớn vừa rơi trên đất cầm lên, liền mang Nhã Huyên đi về phía trước.

Hai người như cặp trẻ song sinh, trong công ty bách hóa trước mặt bao nhiêu người, động tác quái dị hướng tới cầu thang thoát hiểm, nữ vẻ mặt xấu hổ, nam biểu tình phức tạp.

"Xem đi xem đi, tôi đã nói là người yêu cãi nhau mà, ông còn không tin."

"Bây giờ bạn bè gặp nhau sau lại giống như kẻ thù? Xem cô gái kia vừa nắm vừa cắn, chẳng lẽ cô ta không thấy đau lòng sao?"

"Chỉ cần người đàn ông kia không ghét bỏ là được, xem cô gái kia bộ dạng xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thể nói, chắc sẽ không chia tay đâu."

Cầu thang thoát hiểm không náo nhiệt như bên ngoài, Nhã Huyên ngồi trên thang lầu, vùi đầu vào hai đầu gối.

Má ơi, thật là mất mặt chết đi được, vốn cho ngày hôm qua đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới hôm nay lại càng xui.

Hơn ba giờ sáng mới đi ngủ làm cô dậy không nổi, lần đầu tiên đi làm trễ, vừa vặn lãnh đạo trực tiếp của cô là tổng giám đốc muốn gặp, lần đầu đi muộn đã bị bắt, thật rất xui xẻo.

Tiếp theo bởi vì tối qua ngủ không đủ giấc, pha caffe lại quên thêm đường, đi đướng thiếu chút vấp ngã, những chuyện nhỏ này coi như không tính, văn kiện cô đánh cả ngày cũng quên lưu lại, thật là không thể đen hơn.

Không dễ dàng kiên nhẫn đến lúc tan tầm, đến công ty bách hóa đi dạo, lại đột nhiên cảm thấy giữa hai chân có gì đó chảy ra, bụng cũng đau, cô mới giật mình nhận ra, thật là ngượng, đại di mụ tới rồi.

Hơn nữa cô cũng không thể không cầu cứu cái người thích khoe hàng kia, chắc là trong tiềm thức cô không hề cảm thấy anh biến thái đi, tuy vậy cô vẫn gọi anh là biến thái, không tồi anh không bỏ cô lại... nhớ lại vừa rồi, đầu Nhã Huyên đập vào tường mấy cái ở cầu thang thoát hiểm.

Bùi Thần Dật đưa cô đến thang thoát hiểm xong lại trở lại bách hóa.

Ai, hôm qua không cẩn thận lộ ra quần lót, hiện tại...... không tồi, quần bò của anh là màu lam sẫm, nếu không người khác lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Bùi Thần Dật vừa đi đến thang thoát hiểm, liền thấy người nào đó đang không ngừng cụng đầu vào tường.

Anh ho nhẹ hai tiếng, cố nén không cười, mà cô gái này nghe được âm thanh của anh lập tức dừng động tác, đầu lại chôn vào giữa hai chân, tư thế thật giống đà điểu.

Anh đem y phục tối màu mới mua run run lấy ra, "Này." Anh liếc cô một cái: "Dù sao lần trước tôi cũng không chú ý mới để lộ quần lót, coi như mỗi người một lần, hòa đi."

Nhã Huyên nh


Lamborghini Huracán LP 610-4 t