pacman, rainbows, and roller s
Người Vợ Ở Riêng

Người Vợ Ở Riêng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323065

Bình chọn: 9.00/10/306 lượt.

ử lí việc này thế nào, vì vậy cô chỉ ôm anh, dán mặt vào lưng anh, cảm thụ hơi thở ổn định của anh.

Anh luôn luôn im lặng như vậy, dường như chưa từng thấy anh hoang mang, sợ hãi, mãi mãi bình tĩnh, anh chính là ngọn núi trong lòng cô, có anh ở bên cạnh cô rất an tâm, cho dù trời sập xuống cũng không sợ, ngày tận thế cũng chẳng sao.

Bùi Thần Dật kéo tay Thì Nhược Huyên ra, điều này làm cô thấy tủi thân muốn phát khóc.

Anh xoay người lại ôm cô vào lòng, tay vỗ về hai tay cô, an ủi nỗi buồn của cô.

Anh hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói với cô: “Anh biết, đương nhiên anh biết, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” Ở trong lòng anh Thì Nhược Huyên có thể không muốn gì, không nhìn gì, giống như lúc ở trong công viên, cô gật đầu một cái, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh, ngửi mùi hương của anh.

Anh nhẹ giọng an ủi cô, không để ý ánh mắt những người đi qua, giống như trong mắt anh không có sự vật gì quan trọng hơn cô.

Cho dù cả thế giới ruồng bỏ em thì anh vẫn ở bên cạnh em, ruồng bỏ cả thế giới.

Lúc hoàng hôn, số lượng xe trên đường rất nhiều, đúng lúc tan tầm kẹt xe là chuyện tất nhiên, ở thành phố cứ đến lúc này giao thông sẽ bị tắc nghẽn, rõ ràng đoạn đường đi chỉ cần mười lăm phút bị kéo dài tới một tiếng đồng hồ.

Sắp bắt đầu mùa đông rồi, từ lúc mùa thu đã ngày ngắn đêm dài, ánh nắng chiều như vải gấm lơ lửng phía chân trời, đỏ như lửa, ánh tím rất nóng, trải rộng cả bầu trời, những chiếc xe thỉnh thoảng di động một chút, nhưng không bao lâu lại tắc nghẽn.

Bùi Thần Dật nhìn phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, không kiêu ngạo không nóng nảy, thỉnh thoảng anh nhìn người ngồi bên cạnh, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là những lọn tóc của cô uốn theo đường cong cơ thể cũng làm anh động lòng.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau, việc kẹt xe dễ làm người ta bực mình vì có cô làm bạn trở thành hư không.

Thì Nhược Huyên ôm lấy hai đầu gối, cả người cuốn lại trên ghế, dựa vào ghế, gáy tựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn ánh nắng chiều đỏ tím ở đằng xa từ từ biến mất, sắc trời tối dần.

Cô đột nhiên khẽ động người, Bùi Thần Dật nghiêng người đưa tay sờ mặt cô, nhìn cô đầy tình cảm: “Có lạnh không?”

Thì Nhược Huyên lắc đầu, hình như giữa hai hàng lông mày cô có sự mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp cũng ít lanh lợi hơn, nhưng nụ cười bên môi vẫn như cũ, không hề gượng gạo.

Đối mặt với dư luận bất lợi cho cô, coi như biểu hiện của cô rất kiên cường rồi, Bùi Thần Dật nhìn cô rất lâu, hôn nhẹ lên trán cô, dùng tay kéo đầu cô vào lòng anh.

Nhớ tới chuyện sau khi bọn họ trở về phòng làm việc, toàn bộ nhân viên bộ phận kỹ thuật cũng ra khỏi phòng làm việc, đứng chen chúc ngoài phòng làm việc của Bùi Thần Dật yêu cầu anh lập tức giáng chức Thì Nhược Huyên, ép buộc cô nghỉ phép, hơn nữa muốn anh bảo đảm, trước khi trò chơi mới xuất hiện trên thị trường, Thì Nhược Huyên không được động vào tất cả tài liệu của Thịnh Thế.

“Mặc dù bây giờ vẫn chưa chắc chắn đó là lỗi của thư ký Thì, nhưng nghi phạm đã tiết lộ tài liệu cơ mật đúng là cô ấy.”

“Ngộ nhỡ chúng ta sửa xong chỗ thiếu sót, sau khi sửa xong tài liệu cơ mật lại gặp chuyện không may, vậy không phải chúng ta uổng phí tâm lực à? Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

“Kỹ sư lập trình, chúng tôi rất bội phục tài năng của anh, anh lập trình rất khéo léo, chúng tôi kém xa anh……. trong thời gian ngắn anh có thể lập trình lại chương trình quan trọng một lần nữa, nhưng mà tôi lại không thể, mỗi chương trình tôi viết ra đều là thành quả mồ hôi nước mắt, anh có thể không quan tâm, nhưng đối với chúng tôi mà nói, những chương trình đó đều là báu vật.”

Đối với mấy câu hỏi chất vấn như vậy Thì Nhược Huyên chỉ trả lời: “Tôi hiểu mọi người rất lo lắng vì chuyện tài liệu cơ mật bị tiết lộ, cũng hiểu mọi người muốn mau chóng điều tra xem ai là kẻ đã làm chuyện này, nhưng cho dù có phải tôi tiết lộ hay không, những chuyện này không cần mọi người suy đoán, hi vọng mọi người hiểu rõ bây giờ mình đang làm gì, chẳng lẽ phải uy hiếp kỹ sư lập trình rằng những chương trình mọi người viết đều là báu vật sao? Tôi biết hiện tại trong công ty có rất nhiều dư luận, mà nghi phạm lớn nhất là tôi, hôm nay tôi sẽ đến bộ phận nhân sự xin nghỉ, dù sao lúc trước tôi chưa bao giờ xin nghỉ, bây giờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng hi vọng mọi người hiểu rõ, lần này tôi chủ động xin nghỉ, không phải bị ép buộc.” Cô nở nụ cười khi nghe những lời phê phán như vậy về mình, cô làm lòng anh đau quặn, như có sợi dây ghìm chặt cổ anh.

Thật ra bọn họ nói gì cũng không liên quan đến anh. Vì sợ làm khó anh nên cô lựa chọn nhún nhường, anh luôn không để ý người khác nói gì, nói anh như thế nào, anh chỉ muốn cô vui vẻ là tốt rồi, không gì quan trong hơn việc cô vui.

“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian đi, đừng nghĩ nhiều, có anh đây rồi.”

Thì Nhược Huyên gật đầu, hình như cô đã biết anh sẽ nói vậy, hình như cô đã biết anh sẽ không quan tâm người khác nói xấu.

Người ta nói người đàn ông lập trình rất tốt, coi chương trình như bạn gái, vô cùng kiên nhẫn, dịu dà