
cô quả thực chỉ như ăn một bữa sáng.
Mễ Giai cười khổ, đúng vậy, không có một người đàn ông nào lại thừa nhận là anh ta phản bội, nếu anh ta thật sự thẳng thắn với bạn về việc đó, hẳn chính anh ta mới là người rời đi, giống như Trương Dương lúc trước.
“Vì sao lại là tôi rời đi?”. Rõ ràng chính cô mới là người chen vào cuộc hôn nhân của tôi, Mễ Giai ở trong lòng bổ sung thêm.
Mạc Liên Huyên hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, “Mễ Giai, cô cho rằng Nghiêm gia sẽ chấp nhận một người con dâu như cô sao? Hay là nói cô rất tự tin vào tình yêu của Nghiêm Hạo?”.
Không, nếu ở hiện tại, Nghiêm gia tuyệt đối sẽ không chấp nhận người con dâu như cô, hơn nữa bây giờ, cô căn bản không đủ tự tin rằng Nghiêm Hạo sẽ yêu mình, những điều này Mễ Giai đều hiểu rõ, nhưng lời nói của cô ta khiến Mễ Giai nghe ra một ý khác, dựa vào giọng điệu của Mạc Liên Huyên, dường như cô ta cũng không biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Nghiêm Hạo, bèn thử hỏi, “Cô cho rằng. . . Tôi và Nghiêm Hạo là quan hệ gì?”.
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Liên Huyên phun ra hai chữ, “Tình nhân”.
Thân thể Mễ Giai chấn động, đau đớn trong lòng dần dần lan ra, một danh xưng thật là mỉa mai, nhất là từ miệng cô ta nói ra. Nhưng thật đáng buồn là cô phát hiện cái danh xưng mà Mạc Liên Huyên nghĩ về cô cũng có phần thuyết phục, cô chính xác là giống tình nhân của Nghiêm Hạo, bởi vì không mấy ai biết bọn họ đã kết hôn, mà đáng chết cô lại phù hợp với điều kiện làm tình nhân của anh.
Mạc Liên Huyên rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của Mễ Giai, trong lòng có chút băn khoăn, “Cô là một người tốt, đừng tự hủy hoại bản thân, hãy để ý đến những người bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ phát hiện có người so với Nghiêm Hạo còn tốt hơn rất nhiều”. Cô cũng không quên mục đích mình đến đây hôm nay.
Mễ Giai đau đớn nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, tự giễu nói, “Cô biết không… Kỳ thực hiện tại chúng ta nên đổi thân phận cho nhau”.
Mạc Liên Huyên không rõ ý cô, chăm chú nhìn cô, không nói gì. Mễ Giai cũng không nghĩ sẽ giải thích nhiều, đứng dậy rời đi, lúc rời đi, hai tay cô nắm chặt thành quyền.
Mạc Liên Huyên nhìn bóng lưng Mễ Giai rời đi, đương nhiên cũng nhìn thấy hai bàn tay cô ấy nắm chặt, cô biết những lời của mình khiến cô ấy tổn thương, nhưng lời xin lỗi chỉ có thể giữ ở trong lòng. Mễ Giai ra khỏi quán cà phê, chạy một đoạn mới dừng lại, chỉ đến khi cảm thấy không thể thở nổi mới ý được bản thân vừa rồi đã quên hô hấp, há miệng thật to để hấp thụ không khí, đau đớn từ lâu dần dần lan tỏa trong lòng, cứ từng chút từng chút chậm rãi cắn nuốt cô.
Đứng ở ven đường hồi lâu, Mễ Giai bắt đầu cười ngớ ngẩn, nụ cười mang theo đau khổ tự giễu, đã biết nếu không rung động thì sẽ không đau lòng, đã biết nếu không yêu thì sẽ không nhận lấy thương hại, thế nhưng thì ra yêu anh thật sự không phải là một điều khó khăn.
Lắc lắc đầu, cố ý xem nhẹ nỗi đau đang âm ỉ trong lòng, Mễ Giai tự an ủi nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa yêu thương sâu đậm, cô nghĩ nếu thật sự như Mạc Liên Huyên nói, cô hoàn toàn có thể thoát ra, cùng lắm cũng chỉ đau lòng một chút, sau đó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng trước đó cô đã hy vọng có thể cho bọn họ một cơ hội, cho dù là lừa dối cô cũng muốn nghe chính miệng anh thừa nhận.
Vốn tưởng rằng sẽ tỏ ra lạnh nhạt để bảo vệ chính mình, nhưng sau khi về nhà Mễ Giai mới phát hiện căn bản không thể nhớ nổi mình đã quay về công ty như thế nào? Cũng quên luôn buổi chiều đã làm những gì? Cuối cùng về nhà thế nào cũng gần như không có chút ấn tượng.
Mễ Giai vừa về lập tức đi ngay vào phòng, điều bất thường này rất nhanh liền khiến Vu Phân Phương chú ý, hiện tại bà gần như đem hết sức lực để lên người Mễ Giai, mỗi ngày Mễ Giai vừa về là bà bắt đầu hỏi han những chuyện xảy ra hôm đó, hỏi xem có chỗ nào không thoải mái hay không, tình trạng nôn nghén ra sao, mà Mễ Giai cũng luôn mỉm cười trả lời từng câu hỏi của bà.
“Mễ Giai. . .”. Vu Phân Phương lấy tay gõ gõ cửa phòng, thấp giọng gọi.
Một hồi lâu thấy bên trong vẫn không có phản ứng, không có tiếng động nào, Vu Phân Phương bắt đầu hoảng loạn, bà không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột đập cửa, lớn giọng gọi, “Mễ Giai. . . . Mễ Giai, con ở trong đó làm gì vậy, mở cửa ra nào. . .”. Vừa nói tay vừa không quên đập cửa.
Tiếng đập cửa của Vu Phân Phương thu hút sự chú ý của dì quản gia đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, từ sau khi Mễ Giai “mang thai”, hai người không còn xa lạ nữa, bởi vì bản thân không có nhiều kinh nghiệm nên Vu Phân Phương đã bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, chủ động hỏi han những chuyện có liên quan đến phụ nữ có thai, hai người thích trò chuyện về việc cháu gái của dì quản gia đáng yêu thế nào. Có lần, dì quản gia trộm kéo Mễ Giai, nói với cô rằng Vu Phân Phương đã thay đổi rất nhiều.
“Sao vậy lão phu nhân?”. Nhìn cửa phòng khép chặt, lại nhìn Vu Phân Phương đang sốt ruột, dì quản gia vội hỏi.
“Tôi cũng không biết, Mễ Giai vừa về liền tự nhốt mình trong phòng, gọi thế nào cũng không trả lời”. Vu Phân Phương chau mày, nói có phần hoảng loạn, hiện tại Mễ Giai như b