
i cũng đổi qua đổi lại, tuy chưa gặp qua người gọi là Tương Lập Hàn kia nhưng xem ra cậu ta cũng hợp với Tử Thiên.
“Mẹ, giờ còn chưa được”.
“Vì sao?”
“Anh ấy không nhận thân phận anh trai Duẫn Hàm và nhận ông La”.
“Sao lại không nhận?Là đại thiếu gia La gia kia mà”.
“Anh ấy không thèm đại thiếu gia, chỉ muốn tự làm việc kiếm tiền”.
“Thật sao?”Xem ra con gái chọn chồng rất tốt.”Mẹ hỏi con, phải chờ tới khi nào, tuổi còn đâu còn nhỏ”.
“Con sẽ xem xét, cùng lắm thì con bỏ thuốc, lên giường với anh ấy, lên xe rồi mua vé sau cũng được”.Uông Tử Thiên biết mẹ nhất định sẽ đánh mình, mắng mình không đứng đắn cho xem.Cô lấy tay che chắn, nhưng mà chờ tay mẹ vẫn không có đánh tới.
“Được, mẹ đồng tình với con”.Hà Tú Bình cười giả tạo, sau đó xoay người về phòng.
Uông Tử Thiên ngây người.Không mắng cô không đứng đắn, lại còn khen?”này, phu nhân trước mặt ơi, bà là mẹ tôi sao?”
Ngồi trong xe, Lục Duy Đình nhẹ nắm tay vợ.”Mệt sao em?”
“Không sao?”Uông Tử Nhân cười, giờ phút này cô thấy thực hạnh phúc.”Ông xã, em xin lỗi, Tử Thiên đối với anh vẫn không phải thật thân thiết”.
“Không sao,anh không để ý.”Anh thấy cách tốt nhất để ở chung với em vợ, chính là đừng để ý tới lời nói của cô.
“Lần sau em sẽ nói với nó”.
“Không cần, dù sao cũng ngẫu nhiên gặp thôi mà”.
“Thật không?Cám ơn anh, ông xã”.nghe được chồng nói sẽ không để tâm mấy lời em mình nói, Uông Tử Nhân thở nhẹ.Thực ra cô rất hi vọng em mình và chồng có thể hòa bình ở chung, vì họ đều là người cô yêu nhất.
“Nếu em không lo nữa thì chúng ta đi mua đồ cho baby được không?
“Mua cho baby?”mắt cô mở lớn.”Nhưng chúng ta đã mua rất nhiều mà”.
“Thì để đứa tiếp theo lại dùng”.
Uông Tử Nhân cười hạnh phúc, cô cũng không biết nói sao nữa.
“Vừa muốn đi mua baby gì đó?” Nàng mở lớn ánh mắt hỏi. “Nhưng là chúng ta đã muốn mua rất nhiều nha.”
“Dù sao về sau đứa nhỏ lại dùng.”
Uông Tử Nhân thấy kéo cung nói được thực thỏa mãn, nàng không biết nên nói cái gì.
Từ khi mang thai, cô mới biết hóa ra chồng cô rất thích em bé, sau khi về chuyện đầu tiên chính là ôm cô, sau đó là hỏi thăm cục cưng.Còn đồ dùng trẻ con, anh mua không ít.
Nhưng mà người vui nhất không phải là chồng cô, mà chính là mẹ chồng.
Cô mang thai hai tháng, mà mẹ đã mua nhiều tới mức phòng em bé không còn chỗ để, nhưng nhìn bà vui như thế, cô cũng không nói được, bởi vì gần đây chú út chia tay bạn gái, cô lại mang thai nên không khí trong nhà mới vui hơn một chút.
Cô nhìn đồ bà mua, dù cũng có cho bé gái, nhưng hầu như toàn đồ cho con trai, xem ra bà rất chờ mong cô sinh con trai.
Nghĩ tới con mình không biết là trai hay gái, cô lại lo.
“Anh à, anh thích con gái không?”
“Con gái”.Lục Duy Đình không chút do dự nói.
Ông xã rất thích bé gái, bởi vì đồ anh mua đều là đồ cho cô nhóc.”Nhưng dù sao cũng có thể sinh con trai mà?”
“Em đừng lo. dù là nam hay nữ anh đều thích, chúng ta sinh hai đứa, đều là nữ thì tốt quá”.
“Anh không tiếc sao?”
“Không, có em có con, đời này anh thỏa mãn rồi”.Lục Duy Đình cười nói.
Ông xã hiếm khi cười anh tuấn như thế, Uông Tử Nhân thấy mà còn mê say.”Được rồi, vợ à, chúng ta xuống xe đi mua đồ cho con gái nào”.Dừng xe xong, anh hôn má cô, rồi giúp cô bước xuống.
Như lời anh nói, dù là con gái, chỉ cần họ ở chung với nhau, đã khiến anh thỏa mãn rồi.Nắm tay chồng, hai người vui vẻ bước về nơi hạnh phúc….