
nh cũng không còn nhỏ nữa, không thể ở nhà ăn bám mãi được, sau khi tiết kiệm đủ tiền thì đã ra ngoài mua nhà sống một mình, cho nên trước mắt trong nhà anh vẫn chưa có ai.” Chu Uy Tuấn giải thích.
“Nhà anh bừa bộn lắm sao?”
“Còn hơn cả bừa bộn ấy chứ.” Nếu cô mà thấy thì đảm bảo sẽ bị dọa sợ.
“Hay là em tới chỗ anh xem tình hình thực tế rồi quyết định cũng được?”
Bầu ngực bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp, ngón tay thô ráp miết nhẹ đầu vú, dần dần trượt xuống, bên tai vang lên tiếng đàn ông trầm khàn như mới vừa tỉnh ngủ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chu Uy Tuấn đặt một tay lên tấm lưng mềm mịn của Ô Nguyệt Vân, anh nghiêng người, dán môi mỏng lên vành tai cô.
Tay còn lại thì không ngừng vân vê bầu ngực trắng nõn.
Ô Nguyệt Vân bị anh ôm vào lòng, lưng áp sát vào vòm ngực của anh, chân cô và chân anh vòng qua nhau.
“Nghĩ đến lần đầu tiên đến đây.” Trong giọng nói tràn đầy vui vẻ, dáng vẻ xinh đẹp có chút lười biếng vì mới tỉnh ngủ, lại nghe thấy giọng nói đàn ông trầm khàn đến say lòng người khẽ vang lên.
“Cũng đã lâu như vậy mà vẫn còn nhớ sao?” Chu Uy Tuấn nhích nhích xuống dưới. Ừm. . . chỗ này đã chuẩn bị tốt rồi, vừa ấm lại vừa mềm, tiếc là bao cao su đã bị anh dùng hết từ ngày hôm qua, cũng không chuẩn bị để dự trữ, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Lúc ấy em thật sự đã bị dọa sợ đấy.” Khi đó, anh đưa cô về nhà, vừa bước vào cửa đã trông thấy một đống sách báo, quần áo nằm la liệt trên đất, tất thì mỗi cái một nơi, dụng cụ nhà bếp cũng vậy, cô sững sờ hít vào một ngụm khí lạnh, tự hỏi làm sao anh có thể chịu được một cuộc sống như vậy?
Hơn nữa, cô hoàn toàn không có cách nào liên tưởng đến dáng vẻ tao nhã của anh cùng với mớ hỗn loạn này. Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!
“Vậy nên mới cần có em nha!” Môi của anh lại chạm vào tai cô, nhẹ nhàng khiêu khích.
“Đừng, nhột lắm. . . .”
Chu Uy Tuấn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục vừa liếm vừa cắn khiến Ô Nguyệt Vân cười khanh khách không ngừng.
“Vậy em có nhớ về lần đầu tiên chúng ta ân ái hay không?”
“Không có.” Làm gì mà phải nhớ lại những thứ đó?
“Cô bé không có lương tâm, anh đem lần đầu tiên của mình cho em, vậy mà em lại không hề nhớ tới.” Anh véo nhẹ vào eo cô như muốn trừng phạt. Ừ, cảm xúc này thật tốt!
“Thật sự là lần đầu tiên sao?” Ô Nguyệt Vân khẽ chớp mắt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
“Không tin à?”
Đương nhiên là không tin rồi, làm gì có ai mới lần đầu mà đã mãnh liệt và chuẩn xác như vậy, giống như một tay lão luyện tình trường, khiến cô không ngừng cầu xin tha thứ.
“Anh rất lợi hại, đúng không?” Chu Uy Tuấn cười nhẹ, bàn tay to ôm lấy bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ô Nguyệt Vân không nói gì. Đàn ông đều đắc chí vì năng lực mạnh mẽ của mình sao?
“Xem ra mấy cái đĩa phim đen ít nhiều gì cũng có tác dụng.” Chu Uy Tuấn xoay người, kéo chăn đang che trên người bọn họ ra, thân thể trần trụi đè lên người Ô Nguyệt Vân, thắt lưng khẽ nhấn xuống, cọ xát nơi mềm mại của cô, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ giống như dã thú đang gầm gừ.
Ô Nguyệt Vân đỏ mặt đấm anh một cái.
“Đừng đùa nữa, lát nữa em phải đi giặt quần áo đấy.” Đã không còn sớm, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa thì sẽ bỏ qua thời gian tốt để phơi quần áo. Tuần trước cô phải bận rộn phiên dịch bản thảo, chỉ vì muốn hoàn thành tốt bản thảo để giao nộp, vậy nên cả tuần cô đều làm việc nghiêm túc, ngay cả quần áo cũng không có thời gian để giặt.
“Anh không có đùa mà. . .” Không để ý tới sự chỉ trích hời hợt, anh tiếp tục dùng ‘vũ khí’ để đối phó với cô, hài lòng khi nghe thấy cô phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.
“A Tuấn. . . .”
“Ừ?” Anh không để phái nam của mình tiến vào hoa huyệt mà chỉ ở bên ngoài không ngừng cọ xát.
“Sáng nay ăn bánh trứng cuộn bắp cải nhé.”
“Được.” Anh không kén ăn.
“Có thể để em ra ngoài làm bữa sáng không?” Giọng điệu của cô nghe thật đáng thương.
Chu Uy Tuấn híp mắt, cười đến thật tà ác: “Muốn rời khỏi cũng có thể, chỉ có điều . . . hình như hôm qua em đã quên mất ‘giao dịch’ của chúng ta, hôm nay phải tiếp tục bị trừng phạt. Sự trừng phạt của anh chính là. . . em phải mặc ‘chiếc váy’ đó cả ngày!” Anh không thể chờ đợi thêm để nhìn thấy cô mặc nó, đây chính là sự trừng phạt mà anh phải nghĩ mãi mới ra đấy!
“Đó là tự anh. . . .” Nguy rồi! Hôm qua trong đầu cô toàn là chuyện mẹ bắt cô phải đi xem mắt, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã hứa với Chu Uy Tuấn.
“Em dám thề là ngày hôm qua em không đáp ứng với anh? Hm?”
Ô Nguyệt Vân cắn môi.
“Mặc một chút xem sao . . . Vân Vân, anh đã đặc biệt mua nó cho em đấy, nhất định là sẽ vô cùng hợp với em, em mặc vào nhất định sẽ vô cùng đáng yêu. . . Huống chi một lời đã nói, tứ mã nan truy! Nếu không thì anh châm chước một chút, cho em mặc một ít đồ lót ở bên trong . . . .”
Hồ ly bỗng nổi lòng từ bi, nửa thuyết phục, nửa ép buộc tiểu bạch thỏ phải đi thay quần áo, để cho hồ ly biến thân thành sói, nuốt bé thỏ nhỏ đáng thương vào trong bụng!
A . . . thật chờ mong nha!
Quy trình thay quần áo đã thành công, Chu Uy Tuấn cảm giác trống ngực của mình đang đập như điên.
Khuôn mặt