
y hẳn là tính đã tìm ra thân thế của mình rồi!
Cục trưởng tiếp tục nói: "Nhiệm vụ này là cực cơ mật, ở trong cục trừ cô và tôi thì không có người biết, ngay cả Đinh Húc Nhâm cũng không biết, cô mất đi trí nhớ, theo lý thuyết hẳn là cho cô rời khỏi để chữa trị, chỉ là chỉ có cô mới có biện pháp vào tổ chức trùm thuốc phiện, tiếp cận Lôi Đình Lạc."
"Lôi Đình Lạc?" Nghe ba chữ đó không khỏi khiến cô kinh hãi một trận.
"Hắn là thuộc hạ quan trọng của trùm thuốc phiện Đông Nam Á - lão đại Chu Siêu, tiếp cận hắn mới có thể thu hoạch cơ mật của tổ chức này. Còn có, theo lần cuối cùng cô báo cáo, con chip kia tựa hồ rơi vào trên tay Lôi Đình Lạc."
"Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ này, tìm trở về con chip giao cho tôi."
"Này. . . . Không được, tôi làm không được."
"Cô là thân phận nằm vùng mà đối phương không biết rõ tình hình, hơn nữa theo chúng tôi biết Lôi Đình Lạc đối với cô cực kỳ mê luyến, chỉ có cô mới có thể tiếp cận hắn. Cô là cảnh sát trung trinh ái quốc, cho dù mất đi trí nhớ, tin tưởng chính cô cũng cảm nhận được trong cơ thể lưu động huyết mạch chính nghĩa, tựa như người cha đã mất của cô."
"Ông biết cha tôi?"
"Tôi cùng cha cô là bạn tốt, hắn cũng là hình cảnh." Cục trưởng lấy ảnh chụp ra, đó là ảnh ông chụp chung cùng cha con bọn họ.
Trên ảnh chụp cô đứng một người đàn ông trung niên anh tuấn, mặc bộ đồ cảnh sát giống như cô, ánh mắt nghiêm nghị chính khí nhìn một cái liền nhìn ra, người này là cha của cô. . . . Không tự chủ được cảm thấy hốc mắt một cỗ nhiệt đỏ, cô rơi nước mắt.
Cục trưởng vỗ nhẹ bả vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Cha cô vẫn rất tự hào về cô, nếu có thể phá tổ chức trùm thuốc phiện bắt Chu Siêu, tránh cho con chip rơi vào trong tay bọn họ, chẳng những giữ gìn an toàn của Đài Loan cùng thế giới, càng có thể an ủi ông ấy trên trời có linh thiêng."
Nói chuyện thuyết phục cả buổi, cô mới ngẩng đầu nhìn cục trưởng hỏi: "Tôi nên làm như thế nào?"
"Làm tình nhân của Lôi Đình Lạc."
"Cái gì?" Cô không khỏi thở ra một hơi.
"Đây là phương pháp duy nhất, Lôi Đình Lạc không gần nữ sắc nhưng rất lưu luyến si mê cô."
"Không 6được!" 6Cô kiên aquyết lắc 1đầu. "Tôi 25làm không 4bđược, 36làm người cđàn bà a3của hắn, 2điều này 4thật sự 9rất —"
"Tôi b5biết làm 8như vậy 06đối với 7cô mà nói alà điều 3không thể, cnhưng nếu ccô có biết acnguyên nhân 91cái chết c7của cha cô, bdcó lẽ sẽ 7dthay đổi 87ý nghĩ."
"Ý e6của ông e0là . . . Cha 5ctôi là chết 0oan chết beuổng?" b0Cô kinh ngạc.
Vẻ dmặt cục 3trưởng chuyển 22thành bi ai, 0dđau thương cbnói: "Phá 4btổ chức 4trùm thuốc dphiện vẫn 0clà tâm nguyện 6của cha cô, bdtrải qua 6thời gian f5dài ông ấy 2fđối với 58vụ án này bmất rất 20nhiều tâm 2dhuyết, trong ccmột lần 9làm nhiệm 1vụ bị 2trúng đạn 0bỏ mình."
Tương 6Bình ngạc adnhiên không 8thôi, lúng ata lúng túng 86nhớ lại. c "Cha elà bị trùm e3thuốc phiện 1bhại chết?"
"Lúc 1ấy cô thương 4tâm thề acphải báo 1thù cho cha, babởi vậy 9tự nguyện dđảm nhiệm 2anhiệm vụ 4fnằm vùng, 8ađảm đương 7dvũ nữ quán f1rượu cũng 9thành công b4tiếp cận 5người trong 8tổ chức b7trùm thuốc 0phiện, lại 49còn trộm fđược con 4chip, chỉ 55tiếc. . 3 ." Cục 4btrưởng 4cbất đắc edĩ lắc c0đầu.
"Sau 4đó cô liền 8mất tích, 73cho tới fbây giờ 2bchúng tôi 62mới tìm bđược cô."
Nghe 8đến đó, 7nội tâm 5Tương Bình elâm vào f2cực kỳ agiãy dụa, 2bthì ra. . 27 . . chuyện 06là như vậy.
Cục 44trưởng 9tiếp tục 39nói: "Nếu 0bphải giúp 46cha cô báo 7thù cũng 8là hoàn e1thành chí 8hướng của 5ông ấy, 0đây là ecbiện pháp 02duy nhất, 3dnhưng quyền f0quyết định aở cô, tôi 2không miễn 56cưỡng, cdù sao cô e7vừa mới 1vượt nạn c5trở về, b2hơn nữa 6lại mất 7cđi trí nhớ, 4atuy rằng 49chỉ có 9cô mới dcó thể 9atiếp cận 9Lôi Đình 78Lạc lấy 0lại con dchip, nhưng 72— bắt 95cô như vậy 02cũng xác 9thực quá 98phận."
Cô 75nhắm chặt 7hai mắt, 43hít một 4hơi thật 8sâu, lại 9nhìn vào bảnh chụp 3trong tay 51một lần fnữa, do bdự thật dlâu sau, 3cuối cùng 30rốt cục ahạ quyết ftâm. "Tôi 37đáp ứng."
Cục edtrưởng 2lòng vui ccvẻ nói: 58"Thật a6sự? Thật 95tốt quá! 65Cha cô ở f6dưới suối afvàng biết c2được nhất 47định tự bbhào về eccô, sau khi 5ckết thúc 13nhiệm vụ, 8cô muốn afxin từ chức 2nghỉ ngơi 5bao lâu tôi bđều đáp dứng. Nhớ akỹ, chuyện 4fnày tuyệt 9bkhông thể 5cđể cho 9bất luận 5dkẻ nào 6biết, nhất 72là Đinh 9Húc Nhâm, 4muốn thành 0fđại sự f0thì phải ckhông để eý đến 9atình cảm 8bnữ nhi."
"Tôi cbiết."
Cô earốt cục f4hiểu rõ 3mình là fai, cũng 45hiểu vì 5dsao có năm 42bản hộ e8chiếu, một 6cây súng, 1cùng với 34thân thủ 5bất phàm c7của mình. 7f Bởi vì 3cô là hình 7cảnh nằm 1vùng, hơn 98nữa, nhiệm dfvụ của 2cô chưa 26hoàn thành. 1 Chính nghĩa 46ở sâu trong 5nội tâm 45khiến cô 6không thể fbỏ mặc, e2cô có tính ccách kiên 3nghị thủy 0echung không 54chịu thua.
Ít 03nhất, đây 8là điều cduy nhất cbmà trước fmắt cô a3có thể 4làm .
"Cô fấy ở nơi 1cnào?"
Lôi 0Đình Lạc 2vừa xuống ffmáy bay, 4lập tức 3hỏi thủ 7hạ đến cađón máy 9bay.
"Ở ebệnh viện cThành Nhân, ecnghe nói c3là một 22gã người 48qua đường bdphát hiện 03cô té xỉu 7eở trên 83đường 61nên đưa 1cô đ