
ới bây giờ còn thảm hơn, cả ngày đều đem chính mình nhốt tại trong phòng, nhưng là thời điểm nhìn thấy hắn xuất hiện, nàng sẽ cười, cô sẽ làm như chuyện gì cũng chưa có xảy ra . . . .
Càng là như vậy, Hạ Thiên Triệu càng là lo lắng, cứ việc cái người da đen kia đã sớm chết ở dưới súng của Hạ Thiên Triệu, hơn nữa Hạ Vũ tận mắt nhìn thấy, nhưng bệnh của cô vẫn giấu ở trong lòng, không muốn đối mặt, nhiều như vậy tuổi qua đi, Hạ Thiên Triệu nghĩ đến tâm bệnh của đứa em gái này đã tốt hơn, ai biết xuất hiện Thân Tử Kiều tên súc sinh này, lại một lần gợi lên ký ức thảm thống này.
"Tỉnh lại. . . . . . Tỉnh lại. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Cô nhắc tới , lại dùng tay ôm hai tai của chính mình.
"Anh không cần đối xử như vậy đối với em gái của anh, hiện tại cô ấy không thể chịu thêm chút kích thích nào!" Trần Hãn đẩy Hạ Thiên Triệu ra, đem Hạ Vũ ôm vào trong lòng chính mình, trời biết hắn nhìn đến bộ dáng Hạ Vũ khó chịu như vậy lòng của hắn có bao nhiêu đau đớn.
"Trần Hãn. . . . . . Trần Hãn. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
"Hạ Vũ, em không có sai, không có sai, không cần sợ, anh sẽ ở bên cạnh em, vẫn sẽ cùng em!" Hắn hấp thụ hương thơm trên đầu cô, trong lòng một trận một trận co rút đau đớn.
Thấy một màn như vậy , lòng Hạ Trảm Bằng xẹt qua một trận áy náy, thân là một người cha, ông chưa từng có quan tâm đứa con gái này, là do ông lạnh lùng nên Hạ Vũ mới rời nhà trốn đi, mới khiến cho cô còn nhỏ tuổi mà phải đối mặt hết thảy bên ngoài, thậm chí bị người da đen cưỡng gian. . . . . .
"Tiểu Trần, để cho ta một mình nói chuyện với Hạ Vũ, có thể chứ?" Thanh âm của ông thực thành khẩn, ông cư nhiên thân thiết kêu Trần Hãn là Tiểu Trần.
Trần Hãn có chút do dự, hắn sợ Hạ Vũ lại một lần nữa bị kích thích.
Hạ Trảm Bằng hiểu được lo lắng của hắn, lại một lần nữa nói: "Tôi là baba của Hạ Vũ, tôi sẽ không thương tổn con gái của tôi."
Hạ Thiên Triệu ở một bên gật đầu.
Nếu chính mình chiếm lấy Hạ Vũ, tựa hồ có chút vô lý, hắn nhẹ nhàng mà buông Hạ Vũ ra.
Hai mắt Hạ Vũ mờ mịt, cái hiểu cái không, như tiểu hài tử mà ỷ lại.
Tâm tình Hạ Vũ mới vừa ổn định, liền nhìn thấy Trần Hãn cùng Hạ Thiên Triệu đi xa, lại nhìn Hạ Trảm Bằng bên cạnh, cô có chút sợ hãi lùi về phía sau .
Phản ứng theo bản năng như vậy làm Hạ Trảm Bằng lại một lần nữa đau lòng, con gái của ông thì ra bài xích ông như vậy, mà vai diễn người làm cha này của ông, thực ra cũng quá thất bại.
Hắc đạo bạch đạo kính sợ hắn ba phần, nhưng ở mặt tình thân này, ông lại giống đứa nhỏ mẫn cảm, muốn lại sợ bị cự tuyệt. . . . . .
Tay ông vươn đi, lại rụt trở về.
Hạ Vũ nhìn thấy Hạ Trảm Bằng như vậy, ngược lại bình tĩnh hơn chút, im lặng địa đứng ở trước mặt ông.
"Hạ Vũ, hai chữ baba này chắc là trong lòng con đã không còn ấn tượng, nhưng là có một số thứ, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được, đó là huyết thống tình thâm. Vô luận con đi đến đâu, ta đi đến đâu, chúng ta là chảy cùng một dòng máu, đây là thân tình, đây là cha cùng con gái, vĩnh viễn cũng không có thể thay đổi."
Này đó là những lời chân thật từ đáy lòng của Hạ Trảm Bằng, tuổi càng lớn, càng ngày càng cảm thấy được người bên cạnh có thể tín nhiệm càng ít đi, cho dù là đứa nhỏ do chính mình thân sinh, đều chỉ có thể lựa chọn không tin tưởng, ông như vậy, lại như thế không đau lòng chứ?
"Ta biết con vẫn hận baba, không phải hận baba không thương ngươi, con càng hận chính là ta không thương mẹ của con."
Ánh mắt ông xa xăm, chữ yêu trong cuộc sống của ông, giống như một giấc mộng, cả đời này ông từng có vô số nữ nhân, chính là người phụ nữ làm cho Hạ Trảm Bằng chân chính yêu chỉ có một, trừ bỏ nàng, hắn không bao giờ . . . có yêu ai nữa.
Lời nói của ông nhanh chóng lan vào lòng của Hạ Vũ, baba của cô rốt cục chính mồm nói cho cô biết, baba cô không thương mẹ của cô, cứ việc đây là chuyện cô biết từ ngày còn rất nhỏ.
"Ông không thương mẹ vì sao, vì sao lại cưới bà?" Miệng của cô đột nhiên nói ra những lời này, phản ứng là tự nhiên như vậy, tự nhiên đến chính cô đều không biết.
Đây chính là vấn đề mà nhiều năm nay cô vẫn muốn hỏi, cứ như vậy theo bản năng mà từ miệng của cô đi ra.
Hạ Trảm Bằng hơi hơi kinh ngạc, nhưng không đề cập tới chuyện cô đã tỉnh, như vậy có lẽ cũng có lợi cho Hạ Vũ, ông muốn thay cô cởi bỏ khúc mắc này. .
"Khi mẹ con cười lên, có hai má lúm đồng tiền, vởi vì hai lúm đồng tiền này, ta đi đến nhà của bà ngoại con cầu hôn, mẹ con đương nhiên không chút do dự mà đồng ý gả cho ta."
"Hai má lúm đồng tiền?"
"Đúng vậy, bởi vì lúm đồng tiền, cực kỳ giống nàng, cho nên ta cưới mẹ của con."
"Nhưng là mẹ cả đời chỉ vì ông mà sống, ông sao lại có thể đem bà ấy thành một cái bóng, nếu thật là bóng dáng, vậy ông vì cái gì không thể yêu thương cái bóng dáng này?"
"Ta đã từng nghĩ đi yêu một người phụ nữ khác, chính là Hạ Vũ, tha thứ cho baba, trừ bỏ nàng, rốt cuộc ta không thể yêu được người khác."
"Nếu ông không thể yêu một lần nữa, vậy ông vì cái gì lại cưới mẹ nhỏ đấy? Vì cái gì lại kết hôn với người đàn bà độc ác như vậy, nếu không phải ông cưới