
của hai người lại tốt như vậy, cô ấy khiêu vũ trở về không thấy anh sẽ rất lo lắng, em có thể tự mình về được, hãy tin em.”
Cô muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi trước sự ôn nhu bao bọc của Trữ Dịch, bởi vì anh làm như vậy chỉ khiến cô càng thêm áy náy và tự trách mà thôi.
“Anh không muốn tách khỏi em, chúng ta cùng nhau tâm sự được chứ?” Anh thấy Ân Tịch đêm nay có gì đó là lạ, mà trước khi Thân Tử Duệ xuất hiện tựa hồ tất cả đều tốt lắm, chính là cậu ấy vừa xuất hiện Ân Tịch đã bắt đầu bài xích anh, anh muốn cô giãi bày lòng mình.
Đôi mắt trong veo như nước của Ân Tịch dưới ánh đèn lóe sáng như ánh trăng vậy.
Trữ Dịch dắt tay cô, trực tiếp đi đến ban công tĩnh lặng của một căn phòng, so với vẻ náo nhiệt của buổi tiệc thì đây quả là một nơi rất tuyệt, trong sân nhảy một đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn chưa từng dời khỏi Ân Tịch, khi bọn họ rời đi đôi mắt đó càng trở lên thâm trầm.
Bóng đêm ôn nhu như nước, giống như tình cảm của Trữ Dịch dành cho Ân Tịch, ánh trăng sáng tỏ tựa như vẻ đẹp tĩnh lặng của Ân Tịch, vô cùng thuần khiết, thanh nhã.
“Ân Tịch, kỳ thật rất nhiều chuyện của em anh đều đã biết rõ, có điều anh không nói ra là bởi vì anh không muốn khơi gợi đến những vết thương này của em, bởi vì sự vui vẻ của em đối với anh quan trọng hơn tất thảy mọi điều gì.” Tay anh khoác lên bờ vai gầy guộc của cô, ánh mắt ôn nhu mà kiên định dừng ở đôi mắt đen láy của cô.
Ân Tịch có chút sửng sốt, trợn lớn hai mắt, có vẻ lúng túng.
“Quá khứ, phải học được dũng cảm đối mặt, sau khi đối mặt rồi, mới có thể một lần nữa bắt đầu, như vậy em mới có thể vui vẻ, ở trong lòng anh, đó là điều quan trọng nhất.” Anh không chút do dự, dưới ánh trăng như vậy, anh phải ôm người con gái trước mặt mà anh yêu này.
Cả cuộc đời này anh phải cùng Ân Tịch hoàn thành một chuyện, anh tưởng tượng ra họ giống những đôi tình lữ khác đi dạo phố mua những đồ trang sức nhỏ, hoặc là cùng nhau ăn những món ăn vặt, bọn họ phải hợp tấu vi – ô – lông, anh sáng tác nhạc cho cô hát, bọn họ cùng sánh vai nhau đi đến cùng trời cuối đất, bọn họ còn phải cùng nhau nấu cơm, giúp đối phương lựa chọn quần áo . . . .
Rất nhiều rất nhiều, từ việc nhỏ như là lẳng lặng ngồi cùng nhau, hay là việc lớn như cùng nhau đi du ngoạn tất cả những cảnh đẹp trên thế giới này.
“Em thực sự có thể sao?” Ân Tịch tựa đầu chon ở trước ngực anh, trong lòng vẫn còn hoài nghi tất cả.
“Em nhất định có thể, em phải tin tưởng trên thế giới này có một người đàn ông như anh, vô luận em làm cái gì, vô luận em muốn cái gì, vô luận là em còn trẻ hay đã già . . . anh vẫn sẽ mãi mãi đứng ở bên cạnh em.”
“Cám ơn anh,Trữ Dịch!” Ân Tịch nói với chính mình, hãy thử nhận tình yêu của người đàn ông này đi, thử cho chính mình một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, có lẽ khi đó cô sẽ thực sự giống như Trữ Dịch nói, có thể vui vẻ.
Tại một ban công cách vách với bọn họ, Thân Tử Duệ lẳng lặng nghe được hết thảy, hắn không quấy rầy mà lẳng lặng rời đi để lại một mình Trữ Hạ cô đơn.
“Trữ Dịch, lúc này mình nhường cho cậu. Nếu như cậu không thể làm cho cô gái chết tiệt kia hạnh phúc, mình nhất định sẽ đoạt về, không từ bất kỳ cơ hội cùng thủ đoạn đê tiện đến cỡ nào, mình sẽ như vậy.’ Thân Tử duệ chỉ có thể ở trong lòng chính mình tự nhắc nhở, năm năm trước Trữ Dịch đỡ cho hắn một viên đạn, nếu như không phải Hạ Thiên Triệu đến kịp thì nhất định cậu ấy đã không thể sống sót được. Trữ Dịch cùng Hạ Thiên Triệu là hai người anh em mà đời này hắn không thể tách rời, hắnkhông thể cướp đi người con gái trên tay anh em của mình, bởi vì đó là người con gái mà Trữ Dịch yêu mười mấy năm nay. Hắn tựa hồ chỉ có thể dùng tất cả những lý do này để an ủi chính mình.
Thành phố K tại một nơi khác, lại có những âm mưu đáng sợ được hình thành, khúc nhạc dạo trước bão tát luôn tĩnh lặng như vậy, ngay cả chị em nhà họ Tề cũng đang nghỉ ngơi lấy lại sức chờ đợi một cơ hội để xuất phát.
Khi mà Ân Tịch nghĩ đến tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa, thì từng chuyện từng chuyện lại đem tất cả hi vọng của cô đánh tan thành bọt biển. Trong quán café tĩnh lặng, có tiếng đàn dương cầm dịu êm thản nhiên, Ân Tịch đeo kính râm đi vào gian phòng mà mình đã hẹn trước.
Người đàn bà trong phòng mặc một bộ váy ngắn trễ ngực màu hung, khuôn mặt trang điểm cẩn thận, nhưng là khi cười lên hàng đống những nếp nhăn vẫn là bán đứng tuổi tác của bà ta.
“Dì Hồng!” Ân Tịch mỉm cười chào một tiếng.
“Ân Tịch, lại đây ngồi đi, dì Hồng cùng tâm sự với cháu.” Động tác trên tay bà ta không có dừng lại, bà ta nhẹ nhàng quấy café, sau đó lại nhẹ nhàng thổi thổi, nhìn thấy ly cafe bắt đầu có những bọt nhỏ bà ta mới bắt đầu thưởng thức, động tác trong suốt quá trình cho thấy bà ta thập phần hưởng thụ hương vị của café.
Ân Tịch nhẹ nhàng ngồi về phía đối diện với và ta, chờ bà ta lên tiếng.
“Gần đây cháu ở Hoa Đằng có vẻ cũng thuận lợi nhỉ. Chuyện này dì Hồng phải chúc mừng cháu rồi.” Thanh âm của bà ta nghe có một loại trào phúng thản nhiên, cũng có thể là đang tỏ vẻ lịch sự.
“Cám ơn!” Trong đầu Ân Tịch tựa hồ