
dùng, từ khi Ninh
Hinh đến Diêm trang, nàng phải đổi cách nói chuyện, bởi vì nàng phát hiện Diêm
Tính Nghiêu ngoài hắn ra, không thích ai khác nói chuyện thân mật với Ninh Hinh
cả.
“Bạn
đi là được rồi. Mình thấy không khỏe.” Vương Ninh Hinh mệt mỏi tựa cằm lên bàn.
“Không
khỏe? Bạn bệnh sao?!” Xong đời , nàng sẽ bị thiếu gia làm thịt.
“Mình
không bệnh đâu, bạn cũng đừng khẩn trương như vậy!” Bàn tay day day thái dương,
sau đó Vương Ninh Hinh cho tay đang lạnh cóng lại vào túi áo khoác để sưởi ấm.
“Thời tiết rất lạnh, nghĩ đến việc phải đi ra ngoài cổ vũ, mình càng mệt mỏi
hơn. Bạn nên đi xem vương tử bóng rổ của mình đi, mình không đi cùng bạn đâu.”
Vốn cũng muốn đi để nhìn vương tử bóng rổ của Đoạn Chi, đáng tiếc nàng sợ lạnh,
thời tiết càng lạnh, việc gì nàng cũng không có hứng thú.
“Nhưng
mà… trong lớp chỉ còn một mình bạn… rất nguy hiểm, mình lo…” Đoạn Chi có chút
dao động. An toàn của Ninh Hinh rất trọng yếu, để nàng lại một mình, vạn nhất
có điều gì sơ xuất, nàng nhất định sẽ bị thiếu gia cắt thành mười tám mảnh cho
chó ăn. Nhưng… tưởng tượng đến vương tử bóng rổ kia, mắt Đoạn Chi liền rực
sáng.
Vương
Ninh Hinh thở dài đứng lên, “Mình đến phòng y tế nằm một lát, ở đó có cô y tá
làm bạn với mình, bạn có thể an tâm đi cổ vũ cho vương tử bóng rổ anh tuấn tiêu
sái của mình rồi chứ!”
“Nhưng
mà…”
“Đừng
nhưng nhị gì nữa, thiếu đi tiếng nói của bạn, vương tử của bạn cũng sẽ không có
tinh thần để chơi bóng, vạn nhất thua…” Vương Ninh Hinh cố ý hù dọa Đoạn Chi.
“Bạn
nói bậy, anh ấy… không biết mình, bởi vậy sẽ không vì thiếu sự cổ vũ của mình
mà thua đâu! Bạn nhanh đến phòng y tế nghỉ ngơi đi, kết thúc trận đầu, mình sẽ
đi tìm bạn, bye!” Đoạn Chi nói xong hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Nếu
là nàng nói bậy, vậy chạy nhanh như vậy để làm gì? Vương Ninh Hinh nhìn theo
bóng dáng Đoạn Chi khẽ lắc đầu.
“Cha!” Vương Ninh Hinh dung nhan xinh đẹp đáng
yêu từ cửa phòng gọi vào.
Nghe tiếng gọi quen
thuộc của nữ nhi, Vương Thiên Hữu vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừa
mừng vừa sợ nói: “Hinh nhi.”
“Nghe rõ! Trả lời.”
Cô nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dang
rộng kia.
“Tiểu bảo bối của
cha đã đến rồi à, mau để cha nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầy
như trước?” Vương Thiên Hữu dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của nữ nhi,
yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng ôm nữ nhi hướng đến ghế sô pha:
“Hinh nhi của cha gần đây thế nào? Đã lâu cha không thấy con, cha rất nhớ con!”
“Hinh nhi cũng rất
nhớ cha và mẹ!” Vương Ninh Hinh ngồi trên lòng cha, ôm chầm lấy ông, giống như
coi cha là chiếc gối ôm vậy, Vương Thiên Hữu vui mừng cười ha hả. Từ khi nữ nhi
đến ở Diêm trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này.
“Ui, Hinh nhi của
cha hình như nặng hơn một chút a.” Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinh
ngạc đông thời cũng không cam tâm. “Tên tiểu tử họ Diêm kia còn may, không ngược
đãi bảo bối của cha.” Vốn Vương Thiên Hữu luôn miệng khen Diêm Tính Nghiêu,
nhưng từ khi nữ nhi của ông bị anh lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rất
bất mãn.
Nếu biết bọn họ còn
ngủ cùng giường, bất mãn của cha có khi còn lớn gấp bội, nhưng mà… Vương Ninh
Hinh lè lưỡi, cô không có mặt mũi nào để nói chuyện đó cả.
“Đương nhiên rồi!”
Vương Ninh Hinh đắc ý ngẩng cao đầu, “Con đã sớm cảnh cáo Nghiêu, nếu anh dám ức
hiếp con, con sẽ ly dị anh.”
“Ly dị?” Vương
Thiên Hữu bóp chóp mũi của nữ nhi, “Chưa kết hôn đã muốn ly dị, một chút tinh
thần chiến đấu cũng chẳng có, bộ không thấy mất mặt quá à?”
Vương Ninh Hinh day
day cái mũi, xuýt xoa nói: “Quản cái gì, tinh thần với không tinh thần, cha
cũng không phải không biết con không có tế bào vận động.”
“Con thật là… đã lập
gia đình rồi, mà tính tình vẫn như tiểu hài tử thế kia.” Quên đi, tuổi cô còn
nhỏ, giảng cái đạo lý hôn nhân xem ra còn quá sớm, cũng may mắn là Diêm gia đã
đáp ứng chờ vài năm sau mới bàn chuyện kết hôn. Nhìn dung nhan kiều diễm của nữ
nhi trước mắt, Vương Thiên Hữu đột nhiên đối với việc nữ nhi thành con dâu của
Diêm gia có điểm vui mừng.
Vương Ninh Hinh cười
hì hì nhảy xuống lòng cha, hôm nay cô đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi mới sang
đây, “Cha, hôm nay có Hinh nhi uống trà trưa với người, có hay cảm thấy hạnh
phúc hay không?”
“Đương nhiên, có
Hinh nhi bảo bối tiểu mỹ nhân đáng yêu cùng uống trà với cha, sao cha không cảm
thấy hạnh phúc chứ!”
Vương Thiên Hữu
cũng biết nữ nhi thích nhất là Mân Côi trà, hôm nay có thể cùng cô vui chơi,
nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.
Cốc cốc! Tiếng đập
cửa vang lên.
“Vào đi!” Thư ký
bên ngoài đã được dặn không để ai quấy rầy bọn họ, bây giờ lại gõ cửa, nhất định
là chuyện quan trọng.
“Chủ tịch Lôi Khắc
An Đức Sâm tiên sinh tới chơi.”
“Lôi Khắc. An Đức
Sâm?!” Vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, ông vội đứng dậy nói,
“Mau mời vào!”
Cô thư ký đưa một
gã đàn ông tuấn mỹ cao lớn, tóc vàng vào văn phòng, rồi lập tức ra ngoài, đóng
cửa phòng l