
Ở trước mắt bao người,
hai người công khai thân mật.
[1'> Ngàn nhân sở chỉ,
vô bệnh mà tử: lòng tò mò có thể giết chết người
Tiếng xe máy dừng lại,
Diêm Tính Nghiêu ôn nhu ôm Vương Ninh Hinh xuống, cởi nón bảo hộ giùm cô, sắc mặt
lúc này có chút tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên
Vương Ninh Hinh ngồi xe máy, cảm giác cũng thật kích thích, nhưng tốc độ như
gió bão lại khiến cô hoảng sợ.
Tóc đen trơn bóng uốn
thành từng lọn, dường như phụ trợ thêm cho làn da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ
nhắn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt trong sáng, ngày thường chỉ cảm thấy xinh đẹp
thanh xuân, nhưng lúc này lại đối lập lại với anh, lại làm cho người ta càng cảm
nhận được sự mảnh mai của cô.
Diêm Tính Nghiêu đẩy
cô ra, những sợi tóc quăn tinh tế vương trên khuôn mặt, lo lắng nhìn chằm chằm
dung nhan trắng như tuyết nói: “Hinh nhi, em có khỏe không?” Anh thầm nghĩ, muốn
chia sẻ cùng cô cảm giác tốc độ, lại quên người được chiều chuộng như cô không
có khả năng thích ứng.
Diêm Tính Nghiêu
mãnh liệt, anh bá đạo và cường ngạnh, làm cho cô tức giận, làm cho cô bất đắc
dĩ, nhưng cô còn có thể duy trì lý trí. Nhưng đối mặt với sự ôn nhu của anh, cô
lại không có biện pháp, ngược lại còn cảm thấy hoảng sợ.
Không quen nhìn thấy
anh ôn nhu, dựa vào cánh tay anh, quay đầu nhìn về phía biển, hít một hơi thật
sâu, bờ biển mang chút hương vị tươi mát đặc trưng lập tức tràn ngập toàn bộ
suy nghĩ trong lòng, mới vừa rồi còn không khoẻ, tất cả đã tiêu tán không còn.
“À, chỉ là có hơi lạnh
mà thôi, không việc gì nữa.”
Cuối tháng mười ở Bắc
hải, cát bụi làm nước không được xanh như thường lệ, từ đông bắc cuồng phong cuồn
cuộn nổi lên như núi, mãnh liệt tấn công về phía hai người. Trước khí thế này,
Vương Ninh Hinh không tự giác tiến vào vòng tay của Diêm Tính Nghiêu thêm một
chút nữa.
Biển nào cũng có
nét hấp dẫn của nó, cho dù là đau buồn sầu não cũng có thể làm thành thơ. Vương
Ninh Hinh tránh ánh mắt của anh, đi đến phía trước, đón gió mở rộng hai cánh
tay, nhắm mắt lại nghênh đón gió lớn, đứng trên cao nhìn xuống, hưởng thụ khoái
cảm phiêu nhiên thành tiên.
“Oa!”
“Cẩn thận!” Diêm
Tính Nghiêu rất nhanh di đến, đúng lúc đem ôm chặt vào lòng. Hô, chỉ kém một
chút nữa, bạn gái bé nhỏ của anh thực sự sẽ thành “tiên”!
Anh sợ tới mức chết
khiếp, cô thì một chút nguy hiểm cũng không cảm thấy, đúng là cô bé đáng trách,
liền nói: “Này…” Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên hình dung
cảnh sắc trước mắt như thế nào mới chuẩn xác.
“Này, nguy hiểm lắm
đó!” Diêm Tính Nghiêu tức giận ngón tay gõ lên đầu cô.
“Đau quá!” Cô ôm đầu
oa oa kêu, quay lại trừng mắt nhìn anh. “Sao anh có thể đánh người vô cớ chứ?”
“Ngay cả tính mạng
mà cũng đem ra đùa, còn sợ đau nữa à?” Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, anh định
gõ cô một cái nữa.
“Ai, đừng, đừng, em
không dám!” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu mạnh miệng, lập tức sẽ có
một cục u xuất hiện.
Diêm Tính Nghiêu dựa
vào chiếc xe máy trông rất nổi bật, một tay ôm cô đến trước ngực, tay kia khẽ đặt
lên đầu cô, nhẹ nhàng mà xoa, động tác thật sự ôn nhu, nhưng miệng lại hung ác
uy hiếp nói: “Nếu còn dám liều mạng, xem anh sau này trừng phạt em như thế
nào!”
“Anh… anh tránh ra,
em không cần, hở ra là đánh người, em không cần làm bạn gái anh.” Cô hờn giận sẵng
giọng nói, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, vô thức toát ra sắc thái như một đứa trẻ,
ngay cả bản thân Vương Ninh Hinh cũng không phát hiện mình đang làm nũng với
anh.
Vì sự an toàn của
tính mạng, lần này cô nhất định phải nói cho rõ ràng, việc đó là không thể được.
“Em lại nói bậy gì
đó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anh
cũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?” Diêm Tính Nghiêu trừng
mắt cô.
“Anh…” Cô bực mình,
nói không ra lời.
“Em ngoan ngoãn
nghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt.” Anh hôn lên đôi má ửng hồng của
cô, trấn an nói. Anh đương nhiên biết nỗi bất bình của cô, lại không muốn sửa đổi
quyết định.
Cái gì mà tốt?
Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chế
không biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là “tôn trọng”,
cô biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốn
nhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó anh sẽ
biết .
“Hôm nay anh đưa em
đến đây, rốt cuộc để làm gì?”
“Giải sầu a, không
thì còn có thể là chuyện gì nữa!” Nhìn cô do căm giận bất bình mà bộ dáng càng
thêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ôm
cô thật chặt trong lòng.
Cô thiếu chút thì
không thở nổi nữa. “Làm…” cô mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.
“Mỗi lần tâm tình
không tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâm
tình sẽ rất nhanh dịu trở lại.” Anh tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuống
thầm thì bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra.
“Loại người bá đạo
mà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng.