
bàn tay. Tay hắn gắt gao nắm chặt lấy tay tôi, có lẽ Tô Ngưng nhìn thấy động tác này của hắn nên cho rằng tôi và hắn là một đôi tình nhân tình nồng ý đậm.
Tô Ngưng thấy Hạ Mộc Lạo vẫn chưa trả lời, ánh măt chuyển hướng sang tôi,” Thiển Thiển, một nam nhân tốt như Mộc Lạo em nhất định phải giữ thật chặt, đừng để hắn chạy mất.”
Đừng nói là giữ chặt, tôi chỉ ước gì hắn tránh tôi xa xa một chút. Cúi đầu tránh đi ánh mắt của cô,” Được, em sẽ giữ anh ấy thật chặt.”
Hạ Mộc Lạo phun ra một câu,” Cô ấy không giữ chặt, anh cũng không chạy được.”
Vừa mới dứt lời, môi hắn đã dán chặt trên môi của tôi, đôi môi của hắn rất lạnh, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau, tôi trừng lớn mắt hằm hè nhìn hắn.
“ Hôn môi phải nhắm mắt lại.” Môi hắn rời khỏi môi tôi.
Hứ, cái này không được tính là hôn môi, chỉ có thể nói là hai môi tiếp xúc nhau, hôn môi không chỉ giới hạn trong môi.
Ánh mắt của Hoa Thần quét lại chỗ tôi,” Mộc Lạo, bạn gái cậu thật ngây thơ quá đi, đến hôn môi cũng không biết là phải nhắm mắt lại, xem ra cô ấy đã được giáo-dục-rất-tốt.”
Ngây thơ? Lời này của Hoa Thần là có ý gì? So với tôi còn dối trá hơn, anh ta định dùng cách thức như vậy châm chọc tôi sao?
Không khí thực cổ quái, bỏ bàn tay của Hạ Mộc Lao ra, đứng lên, thản nhiên nói một câu,” Tôi còn có việc, đi trước.”
Cúi đầu đi đến cửa ra, mới đi được hai bước, bàn tay đã bị Hạ Mộc Lao nắm chặt,” Anh đưa em về. Tô Ngưng, Hoa Thần, tớ đi trước.”
Tô Ngưng cười gian xảo,” Đi nhanh đi, đi nhanh đi.”
Hạ Mộc Lạo tìm tôi đến tựa hồ chỉ để diễn trò cho Tô Ngưng xem, vở kịch này đã phải hy sinh nụ hôn đầu tiên của tôi, Hoa Thần chưa bao giờ hôn qua môi của tôi, nụ hôn đầu tiên tôi cố gắng bảo vệ mười tám năm rốt cuộc cũng chỉ vì một vở tuồng mà hy sinh.
Tới biệt thự, sau khi tôi xuống xe, mới đi được vài bước, giọng nói của Hạ Mộc Lạo bất chợt từ phía sau vang lên ,” Đứng lại.”
Anh còn muốn như thế nào nữa? Vì phối hợp diễn xuất với anh nên tôi mới phải hy sinh nụ hôn đầu tiên của mình, sao anh cứ giống như âm hồn không tan thế hả?
“ Quay lại đây.”
Tôi vẫn đứng im không nhúc nhích như trước, kỳ thật ngay sau khi rời khỏi phòng, hắn lại quay trở về với vẻ mặt lạnh lùng của mình, làm tôi trong lòng cảm thấy thực sợ hãi, ở trên xe hai người đều trầm mặc, mục đích đã đạt được rồi mà hắn vẫn còn mở miệng, làm tôi càng sợ hơn.
“ Tô Thiển Thiển, cùng một câu đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.”
Hạ Mộc Lạo, tai sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi? Diễn cũng đã diễn rồi, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi đã cố hết sức để không chạm mặt anh, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?
“ Có chuyện gì anh cứ nói, đâu cần phải quay trở lại.”
“ Tô Thiển Thiển, không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.” Giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh, khiến toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên.
Do dự hồi lâu, cũng không chịu thua kém quay lại,” Nói đi, chuyện gì?”
Hạ Mộc Lạo khẽ nhướn mày kiếm,” Tôi chờ cô lâu như vậy cô mới về, cô phải cho tôi một câu trả lời, cô đã đi đâu với cô gái kia?”
Mẹ kiếp, đùa tôi sao? Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái xoay người rời đi.
Quả nhiên, mới đi được hai bước, Hạ Mộc Lạo liền rống lên giận dữ,” Quay lại ngay cho tôi.”
Không để ý đến hắn, tiếp tục bước lên phía trước.
“ Tô Thiển Thiển, tôi cảnh cáo cô đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Anh bắt tôi quay lại mà không nói có chuyện gì, rốt cuộc là có ý đồ gì đây? Một câu giống nhau anh không muốn nói lại lần thứ hai, một việc giống nhau tôi cũng không muốn làm lại lần thứ hai.
Tôi không tức giận không có nghĩa là tôi không có thái độ gì, nói tôi thách thức sự kiên nhẫn của anh, khiêu chiến giới hạn của anh, nhưng tôi lại thấy rõ ràng là anh đang làm khó tôi,” Hạ Mộc Lạo, anh làm nũng đủ chưa hả? Lúc tôi đi anh đứng một bên cái gì cũng không nói, bây giờ tại sao tôi lại phải quay lại, anh đến đây không được sao?”
“ Lại đây.”
Dù sao tôi cũng đã đắc tội với hắn, tuy rằng vẫn còn sợ, nhưng thà giữ cho mình một chút tôn nghiêm còn hơn mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng. “ Tôi sẽ không quay lại đâu, có việc gì cần nói anh lại đây, không có thì tôi đi.”
“ Cho cô mười giây. Đến hay không đến?”
Mười giây, Hạ Mộc Lạo, anh đã đánh giá mình quá cao rồi, đồng thời cũng quá xem nhẹ tôi , xúc phạm tôi một lần là đủ rồi, đừng mơ có lần thứ hai. Lạnh lùng phun ra một câu, “ Cho anh ba giây, không lại đây là tôi đi.”
Phía sau không hề phản ứng.
“ Một.”
“ Hai.”
“ Ba.”
Nói xong âm cuối cùng, tôi cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng bước đi.
Nghe thấy tiếng mở cửa xe,” Tô Thiển Thiển, đứng lại.”
Theo lời đứng lại, nhưng không có quay đầu,” Có chuyện gì thì nói đi, tôi không có thời gian buôn chuyện phiếm với anh đâu.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mỗi bước đi của hắn, đều khiến lòng tôi nhảy dựng lên.
Hạ Mộc Lạo, đừng tới đây, tôi sợ trái tim đã vấy bẩn của mình không nhịn được mà nhảy rộn lên mất.
Trên tay chợt lạnh, tôi cúi đầu nhìn xuống, là một chiếc điện thoại di động.
Đến khi tôi quay đầu lại nhìn, Hạ Mộc Lạo