
i ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc rượu, tôi ngậm đầy rượu trong mồm, chàng trai áo vest giày da lịch lãm ngồi cạnh chỉ biết ngơ ngác nhìn tôi, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ta, trút tất cả ngụm rượu vào họng anh ta qua cái hôn cháy bỏng.
Tôi không đếm xỉu đến thái độ của người con trai ấy, mắt không ngừng hướng về phía viên quản lý, khẩn cầu: “Xin ngài đừng từ chối tôi, tôi thật sự rất cần một công việc”.
Người quản lý vẫn nhìn tôi lắc đầu.
Rôt cuộc, tôi cũng đã tìm thấy một quán rượu không nghi ngờ về việc tôi chưa đủ tuổi đi làm, tuy nhiên tôi vẫn bị từ chối.
“Xin lỗi đã làm phiền”-Tôi tự cười vào mặt mình, rồi đứng dậy quay về.
Dò dẫm trên con đường, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cùng đường, trước đấy bất kể chuyện gì cũng một tay mẹ lo liệu, giờ mẹ thành ra thế này, chỉ còn tôi gánh vác tất cả mọi việc trong nhà.
Năm mươi vạn, có bán cả thân tôi đi cũng chưa chắc đã được nhiều tiến như vậy, chưa bao giờ tôi thấy vô vọng, bất lực như thế này, tôi gục xuống, ôm chặt lấy đầu gối.
Bất chợt nghe thấy tiếng dừng động cơ, ngẩng đầu lên, một chiếc xe hơi đen bóng thắng ngay trước mắt tôi, khuôn mặt bị che bởi những múi cơ cuồn cuộn.
Một giọng nam mạnh mẽ truyền tới tai: “Cô còn định ngồi đấy bao lâu nữa?”.
Phải chắc chắn rằng người đó đang nói với mình tôi mới dám ngẩng đầu lên, một gương mặt quyến rũ nhưng lạ lẫm hiện lên trước mắt, tôi buột miệng hỏi: “Xin hỏi, anh đang nói với tôi đó ư?”
Anh ta chau mày: “Lên xe!”
Tôi khẳng định rằng không hề quen người này, vội vã lắc đầu, đứng dậy định rời khỏi đó.
“Không phải cô đang cần tiền?”
“Làm sao anh biết…?” Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh ta, chờ đợi câu trả lời.
“Vừa nãy ở trong quán rượu cô to gan lắm mà, sao giờ lại trở nên nhút nhát vậy?”
Khuôn mặt tôi nóng ran, anh ta chính là chàng trai vừa nãy trong quán rượu. trông có vẻ là người có tiền.
Vì năm mươi vạn, tôi còn gì mà phải sợ chứ?
Tôi chẳng ngần ngại, bước nhanh lên trước, mở cửa xe ngồi xuống chẳng chút khách khí.
Ánh mắt của anh ta quét một lượt lên người tôi, thẳng thắn nhìn tôi đánh giá. Tôi cũng đang nhìn anh, nhìn gần lại càng hoàn hảo, dưới ánh đèn, từng đường nét trên gương mặt anh hiện lên thật mềm mại, chỉ có điều nó như toát lên một vẻ giá lạnh, khiến tôi bất chợt rùng mình rên rỉ.
Anh ta đột nhiên giang tay, ghì chặt tôi xuống: “Hôn xong là muốn bỏ chạy ngay, thật không coi người khác ra gì”.
Tôi cụp mắt lại, tránh né ánh mắt của anh ta, người đàn ông này khiến tôi thật sự sợ hãi, tôi biết mình không thể bỡn cợt với loại người này.
Anh ta khẽ cười: “Không phải cô thiếu tiền ư? Tôi có một cơ hội cho cô đây”.
Tôi như tìm thấy ánh sáng, vội vàng mở to đôi mắt:
“Cơ hội ấy là gì?”
Trong đêm tối, nằm phía bên kia giường, tôi không thể ngủ được.
Đây không phải là nhà tôi, mà là biệt thự của người đàn ông tối nay tôi tình cờ gặp ở trước cửa quán rượu.
Cơ hội mà cuả tôi chính là làm tình nhân cho anh ta. Mỗi năm hắn đưa tôi sáu mươi vạn, hợp đồng kéo dài trong năm năm.
Trong lòng tuy chút vướng mắc, tôi từ nhỏ đã được mẹ dạy lớn lên không được làm người thứ ba, không được làm kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Nhưng hôm nay tôi đã là người thứ ba rồi, chỉ vì một năm sáu mươi vạn mà đã đồng ý bán mình cho hắn năm năm. Nếu biết đứa con gái mình hết mực yêu thương làm nhân tình của người khác, mẹ nhất định sẽ rất thất vọng.
Tuy là người thứ ba, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình nhà người khác, bởi tôi không đủ tư cách để làm việc đó. Trước khi kí thỏa thuận hắn đã nói với tôi rất rõ ràng, đừng mơ rằng sẽ có ngày chúng tôi kết hôn, hắn sẽ không bao giờ lấy tôi, tôi căn bản chỉ cần phối hợp tốt với hắn, làm người tình của hắn, làm công cụ để thỏa mãn dục vọng của bản thân hắn.
Đối với những lời nói cay nghiệt này, tôi cũng chỉ có thể im lặng, hắn là ông chủ của tôi, dù tôi có bị hắn làm nhục, tôi vẫn phải âm thầm chịu đựng, bởi tôi không thể chống cự, mà cho dù có muốn cũng không thể.
Đêm nay hắn không hề động vào tôi, chỉ đưa tôi đến ngôi biệt thự này, nói với vú nuôi vài câu, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng rồi vội vã rời đi.
Ngay cả tên của hắn tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy vú nuôi gọi hắn là cậu Hoa.
Lấy điện thoại di động ra, nhấn nút mở nguồn. Ánh sáng trên màn hình nhấp nháy sáng trong đêm. Bốn mươi ba tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Tử Kiềm gửi đến.
“ Thiển Thiển, tại sao cậu và dì vẫn chưa về nhà? Còn tắt cả điện thoại nữa, đọc được tin nhắn này thì nhanh trả lời lại cho tớ.”
“ Thiển Thiển, cậu đang ở đâu? Nói cho tớ biết, tớ đi tìm cậu.”
“ Thiển Thiển, rốt cuộc cậu như thế nào rồi? Tại sao ngay cả một chút tin tức cũng không có?”
“ Thiển Thiển, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu đang ở đâu?”
***
Tiếp tục đọc từng tin từng tin một, không nhịn được òa lên khóc.
Tôi thật không biết sau này làm thế nào có thể đối mặt với mẹ, làm thế nào có thể đối mặt với Tử Kiềm, tôi rất sợ, nếu bọn họ biết tôi làm nhân tình của người ta thì liệu còn quan tâm đến tôi không?
Ném điện t