
ghị Phàm nhìn chăm chú
vào nàng, hơn hai năm trước, hắn đã thành thói quen đem nàng thành trung tâm,
sủng nàng, yêu nàng.
“Tốt, một thói quen bất lương, ha ha.” Lâm Duyệt cười gượng hai tiếng, xoay
người, tránh đi tầm mắt cực nóng của hắn. Tùy tiện cầm lấy một bộ váy màu tím ở
trên giường đi vào phòng tắm.
Chẳng qua là tùy tay lấy, mặc ở trên người nàng vẫn là xinh đẹp như cũ, nàng
không thể không thừa nhận, con mắt của Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật rất độc đáo.
Cảm giác xinh đẹp thật là thoải mái, quỳ gối ở trước tủ giầy , nhìn quét một
vòng, chọn một đôi màu sắc tương tự màu váy phối hợp đi vào, đứng ở trước gương
trang điểm ngắm nhìn, vui sướng hân hoan phát hiện, nguyên lai nàng cũng có lúc
xinh đẹp như vậy.
Nguyên lai bản thân trang điểm một chút, cũng có tư chất của một thiên kim tiểu
thư giàu có, hừ hừ! Người dựa vào ăn mặc, đẹp vẫn là nhờ vào ăn mặc.
“Có thể đi ăn bữa sáng rồi chứ?” Chờ ở một bên Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi, thật sự
không phải là hắn không có nhẫn nại chờ nàng, mà là lo lắng tiểu thê tử của hắn
đã muốn rất đói bụng đi.
“Có thể.” Lâm Duyệt đang chìm đắm trong sự tự kỷ phục hồi lại tinh thần, khó
khăn biểu hiện ra bộ dáng e lệ, đi đến bên người hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm cũng
không phải lần đầu tiên thấy nàng xinh đẹp như vậy, trên mặt không có gì biến
hóa, vừa ôm eo của nàng, cùng nàng hướng dưới lầu đi xuống.
Bữa sáng xong, Mạc Lặc Nghị Phàm bởi vì có chuyện muốn xử lý, trở lại phòng làm
việc trên lầu hai. Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình vui chơi điên loạn ở trong
vườn.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đất, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng
mà dừng ở trên người hai người một lớn một nhỏ đang vui cười. Giờ phút này Lâm
Duyệt, ngây thơ giống như tiểu hài tử hai tuổi , điển hình là tiểu Thư Tình.
Nàng thanh xuân hoạt bát, cá tính thiện lương đáng yêu đều không có thay đổi,
điều duy nhất thay đổi là trái tim của nàng kia, tàn nhẫn đem hắn trong ký ức
xóa sạch.
Lúc trời sắp tối, Mạc Lặc Nghị Phàm mới đích thân đưa Lâm
Duyệt về chỗ ở, Lâm Duyệt đem tiểu Thư Tình từ trên đùi bế xuống dưới, quay đầu
hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Cám ơn anh đưa tôi trở về, còn có cám ơn anh đã
dành cho tôi ngày cuối tuần vui vẻ, rất cảm ơn, chẳng qua là ngày mai tôi có
thể chịu sự trùng phạt vô cùng hoa lệ của thầy giáo.” Việc học cần thiết thì
không lo, bài tập cần làm chưa có làm, tóm lại không có người nào khi học cao
đẳng lại náo nhiệt như nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, nhìn liếc qua người không có chút dáng vẻ
thư sinh nào là nàng, với hắn mà nói, nàng học hay không đều không có liên quan
gì, tốt nhất hiện tại liền bỏ học đến đây làm thiếu phu nhân.
“Mẹ, mẹ muốn đi học?” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đô đô cái miệng
nhỏ nhắn mất hứng nói.
“Đúng vậy, có thời gian rảnh lại đến chơi cùng con nga.” Lâm Duyệt xoa xoa tóc
của nó, sủng nịch dụ dỗ nói.
“Mẹ, con cùng ba ba sẽ rất nhớ mẹ.”
“Ân, mẹ cũng sẽ rất nhớ con . . . .” Lâm Duyệt vụng trộm liếc mắt một cái nhìn
Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc, lại cười nói. Sau đó chuyển hướng Mạc Lặc Nghị
Phàm, cười gượng hai tiếng nói: “Nghị ca ca, tôi phải đi lên trước.”
Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, đem tiểu Thư Tình ở giữa ôm đến một bên, sau
đó đột nhiên giang một tay đem Lâm Duyệt kéo vào trong lòng, bắt đầu nụ hôn
trầm lặng ly biệt lâu dài.
Lâm Duyệt trợn tròn mắt nhìn hắn, chịu không nổi sự trắng
trợn của hắn, cái gì mà không gặp có một tuần đã muốn hôn tạm biệt một cái, nếu
như ly biệt một năm, mười năm , không phải là ….
Nguyên bản đầu óc còn có thể động đậy một chút liền đã rơi và
ngõ cụt, tư duy ngay lập tức bị Mặc Lặc Nghị Phàm bao phủ bên trong dục vọng,
từ lúc nào thì bắt đầu, nàng không phản kháng nụ hôn của hắn? Thậm chí còn mê
luyến thời khắc ngọt ngào này?
Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, lấy từ trong ví
tiền ra một chiếc thẻ màu vàng tươi, đặt vào trong lòng bàn tay của nàng, bình
tĩnh nói: “Sau này mặc kệ thiếu cái gì, nhớ rõ phải nói với anh.”
“Vì sao?” Lâm Duyệt lật lật xem chiếc thẻ màu vàng nhạt hắn
để trong tay nàng lại thấy nó có chút chói mắt, phỏng chừng bên trong có một
khoản đủ để trang hoàng cho toàn bộ cuộc sống được gọi là thiếu các gì đó đi,
thứ kia không mùi lại không vị, lại khiến nàng mê đến chết ‘tiền mặt’.
“Bởi vì anh là chồng của em, có trách nhiệm cho em cuộc sống
tốt đẹp.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói không chút ý thức, như là đang kể ra một điều
hiển nhiên.
Một cái hôn đã nghĩ là chồng của nàng? Đừng cho là quá tiện
nghi chứ? Thẻ vip thì có gì đặc biệt hơn người? Tiền có gì đặc biệt
hơn người? Nàng mới không hiếm lạ mấy thứ này. Thầm hừ một tiếng, giơ tay ném
thẻ ngân hàng trả lại cho hắn, nói: “Tôi nghĩ cái thẻ Vip này vẫn là nên
dành cho phu nhân thực sự của anh đi, tôi không cần.”
“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, nghiêm
túc thấp giọng kêu một tiếng.
“Tôi chán ghét bộ dáng bố thí này nọ của anh.” Nói
xong, Lâm Duyệt lập tức quay người đẩy cửa xe đi ra ngoài, “Phanh” một tiếng
đóng sầm cửa lại, cũng không them q