
Đứa con trai nhỏ mới lên 3 tuổi của tôi từ bên ngoài chạy thẳng vào trong bếp ôm chặt chân tôi. Thằng bé ngước cái mặt nhỏ đẫm
nước mắt lên nhìn tôi, giọng nói ngọng nghịu: “Mẹ! Bo bị ngã”.
Tôi vội vàng tắt bếp gas, đặt đôi đũa sang một bên, ngồi xổm xuống ôm
lấy thằng bé, xót xa hỏi: “Làm sao con bị ngã? Có phải lại chạy theo anh Thắng đá bóng không?”. Thằng bé phụng phịu, nó ra sức lắc đầu: “Không
phải Bo chạy theo anh Thắng đâu, mẹ không được mắng Bo.”
“Ừ, mẹ không mắng Bo” tôi vỗ mấy cái vào mông nó. “Thế làm sao con ngã?”
“Anh Thắng đá bóng vào người con, con ngã.”
Thằng bé dùng bàn tay nhỏ quẹt ngang nước mắt trên cái má hồng hồng, tỏ
vẻ ấm ức lắm. Điệu bộ đó làm tôi suýt bật cười nhưng vẫn cố nghiêm
giọng: “Con không chạy theo anh Thằng thì làm sao anh Thắng đá bóng vào
người con được?”
Nghe tôi nói thế thì nó khóc òa lên. Tôi phủi hết đất cát bám trên quần
áo thằng bé rồi ôm nó vào nhà tắm. “Ngoan! Bo là con trai, không được
khóc nhè. Lần sau mà còn chạy theo các anh lớn đi đá bóng là mẹ phạt
nghe chưa?”
Thằng bé nấc lên một cái, gật gật đầu. Nó rất sợ bị tôi phát hiện ra đi
chơi đá bóng với mấy thằng bé lớn hơn trong làng. Con trai tôi rất kỳ
lạ, nó không chịu chơi với mấy đứa cùng tuổi mà rất thích chơi với mấy
đứa lớn hơn, cũng có thể vì từ lúc nó còn bé xíu thì mấy đứa trẻ trong
làng đã hay lôi tha nó đi cùng nên thành quen.
Con trai tôi tên thật là Thành Đạt, nó là đứa trẻ rất đáng yêu, thân
hình nhỏ tròn xinh, đôi mắt to đen láy lanh lợi, hai cái má mũm mĩm
trắng hồng, lại được cái hay cười, khóc chút là quên ngay.
Mặc dù ai cũng bảo con trai tôi không có nét giống tôi mấy nhưng tôi
chẳng quan tâm, tôi chỉ mỉm cười tự hào, thơm lên cái má búng ra sữa của nó và bảo: “Dù sao nó vẫn là con trai tôi.” Mãi mãi là con trai tôi.
Tôi chính là một bà mẹ đơn thân, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mặc cảm hay tủi thân. Ngày tôi ôm Bo trở về nhà gặp bố mẹ và nói nó là con trai tôi, bố mẹ tôi đau khổ khóc lóc, thậm chí là muốn đuổi hai mẹ con tôi
ra khỏi nhà vì xấu hổ với làng xóm, họ hàng. Tôi cắn răng chịu đựng tất
cả những lời trách móc, những ánh mắt khinh bỉ coi thường, những lời dị
nghị của hàng xóm xung quanh. Tôi không trách bất kỳ ai, họ có quyền như vậy, không chồng mà có con, là lỗi tại tôi, tôi bất hiếu.
Bố mẹ tôi cũng nhiều lần gặng hỏi về cha đứa bé nhưng tôi thà bị mắng
thậm tệ chứ quyết không hé răng nửa lời. Lúc ấy, nghị lực duy nhất giúp
tôi vượt qua tất cả chính là đứa con trai nhỏ, dù có chuyện gì đi nữa
tôi cũng phải nuôi con trai tôi. Và cuối cùng tôi đã thắng, bố mẹ tôi
đành đầu hàng trước sự gan lỳ của tôi. Mẹ tôi bảo: “Con dại thì cái
mang” nên mẹ đã bao dung cho tôi, dang tay đón nhận đứa cháu ngoại không mong muốn. Gia đình tôi cũng chẳng phải dư giả gì, bố tôi làm việc
trong nhà máy lương không được bao nhiêu, mẹ tôi ở nhà làm nông, chỉ đủ
tiền nuôi hai chị em tôi ăn học. Cũng may là còn một mảnh đất ông cha để lại nên bố mẹ tôi đồng ý cho hai mẹ con tôi ra ở đó, tự kiếm sống nuôi
nhau. Tôi cũng đã hoàn thanh chương trình cao đẳng Y Tế nên thuận tiện
xin vào làm trong bệnh viện huyện, lương đủ nuôi sống hai mẹ con.
Chớp mắt một cái đã 3 năm, thời gian khó khăn nhất cũng đã qua, họ hàng
làng xóm cũng đã chấp nhận mẹ con tôi. Ai cũng yêu quý Bo, khen nó vừa
xinh vừa ngoan. Nhiều người con bảo tôi trông không giống phụ nữ đã có
con, vẫn còn y như thời con gái, chẳng thay đổi gì. Cũng có người mai
mối cho tôi, có cả mẹ tôi, bà muốn tôi lấy chồng để có chỗ dựa sau này,
bớt vất vả khi nuôi con một mình nhưng tôi cứ lẩn tránh. Làm sao tôi
biết được những người đàn ông đó có thật sự tốt với con trai tôi không,
tôi không muốn vì tôi mà thằng bé phải sống theo sắc mặt người khác. Dù
sao thì cuộc sống của mẹ con tôi cũng rất tốt, không thiếu thốn gì, cho
nên không nhất thiết phải dựa dẫm vào một người đàn ông xa lạ nào đó.
Vật lộn với Bo trong nhà tắm ra, người tôi cũng ướt sũng. Thằng bé cười
nắc nẻ chạy vòng vòng quanh nhà đùa nghịch để tôi phải đuổi theo sau bắt nó mặc quần áo.
“Bo! Đứng lại mặc quần áo đã. Xấu hổ quá đi thôi.” Tôi túm lấy nó kéo lại làm nó cười giòn tan.
Thằng Thắng, con nhà anh Huy bên cạnh chạy vào sân nhà tôi gọi to: “Cô
Vân ơi! Thằng Bo bị ngã có sao không cô? Tại nó cứ đứng gần chỗ bọn cháu nên mới bị ngã.”
Tôi cười, chắc thằng bé sợ tôi trách nên mới sang báo cáo tình hình.
Thắng mới học lớp 4, trẻ con nghịch ngợm làm chuyện thường, tôi không
quan trọng truyện đó. Vừa mặc áo cho Bo, tôi vừa nói vọng ra: “Em Bo
không sao. Lần sau nó còn chạy theo thì Thắng về mách cô nhé!”
Con trai tôi thấy Thắng sang thì hớn hở gọi to: “Anh Thắng!” Nó định
chạy ra ngoài nhưng tôi đã nhanh tay kéo ngay lại, cau mày nghiêm khắc:
“Đến giờ ăn cơm rồi, con biết chưa?”
Thắng chào tôi một tiếng rồi chạy về nhà, còn thằng nhóc của tôi thì
chạy lon ton vào trong bàn, nhón chân trèo lên ghế, xếp chân ngồi nghiêm chỉnh, mặt ỉu xìu. Tôi chỉ tủm tỉm cười rồi đi vào bếp dọn cơm. Không
phải con trai tôi đói hay nó thích ăn cơm gì đâ