
c.
Đúng vào cái hôm mẹ cô sinh, ông nội cô đã nhảy lên chửi
rằng: “Lấy phải đứa con dâu vô tích sự đã là một việc quá đáng rồi, thế mà đến
việc đẻ một thằng con trai cũng không làm được. Giờ thì hay lắm, đã thành một
hộ tuyệt tự rồi!”. Bố mẹ Vệ Tử là cán bộ nhà nước, nên tất nhiên phải chấp hành
chính sách chỉ sinh một con.
Bà nội cô nhìn thấy đó là một đứa bé gái, thì quay đầu bỏ
đi, cũng không hề thông báo gì cho bố cô biết, vì vậy mà mẹ cô phải tự nấu cơm,
giặt tã ngay trong ngày sinh nở.
Sau đó bà ngoại tới chăm sóc được mấy ngày, nhưng vì ông
ngoại cô ốm nên không thể ở thêm được, thế là ngày hôm sau bà nội lấy đi cả làn
trứng gà mà bà ngoại mang đến cho mẹ cô với lý do là để tiếp khách.
May mà mẹ cô sinh ra trong một gia đình truyền thống nên
những ấm ức ấy đều có thể nhịn được. Đến khi bố cô về, hai vợ chồng ngọt ngào
nồng ấm bên nhau, cùng nghĩ tới tương lai tốt đẹp, mọi khó khăn, khổ sở hầu như
đều vượt qua được.
Nhưng ai ngờ, sau khi bố cô đi được hai ngày, một chuyện đã
xảy ra, khiến mâu thuẫn bùng phát đến đỉnh điểm.
Thì ra là bố cô nhìn thấy đứa con gái đáng yêu, xinh đẹp như
ngọc ngà phải mặc chiếc áo bông được may lại từ tấm áo cũ, bèn đưa ít tiền tiết
kiệm được cho vợ, bảo vợ mua cho hai mẹ con một ít quần áo.
Vậy là, sau khi tròn tháng, mẹ cô mừng rỡ đi ra chợ, chọn cả
buổi nhưng vẫn không nỡ mua cho mình một bộ mà chỉ mua cho con mấy bộ quần áo
đẹp nhất.
Ông bà nội nhìn thấy cháu gái mặc đồ mới, mặt lập tức biến
sắc, mẹ cô vội giải thích: “Con không hề để lại một đồng nào, đây là tiền của
bố nó cho con”.
Lúc đó ông nội cô đang ăn cơm, nghe vậy ném vỡ chiếc bát,
gầm lên: “Một đứa con gái rẻ rách, thế mà mày cũng coi như báu vật được sao?”.
Mẹ cô rất ấm ức, không nén được cãi lại một câu: “Cho dù nó
là con gái thì chẳng phải cũng là con gái của con trai bố, là cháu của bố sao?
Không thể mua cho nó được một tấm áo à?”.
Bà nội cô đứng bên không nói gì, lúc đó mới chêm vào một câu
lạnh lùng: “Sao? Con trai tôi về một lần mà cô trở nên giỏi giang đến thế à,
bắt đầu biết cãi lại rồi hả? Nói cho cô biết, tôi đẻ ra con trai, con trai tôi
tốt nghiệp đại học, còn cô thì là cái thá gì? Tiền của con tôi kiếm được, cô
dựa vào đâu mà dám tiêu? Cô dựa vào đâu mà dám hưởng phúc của con trai tôi?”.
Hồi còn trẻ, mẹ cô nổi tiếng là người xinh đẹp, giỏi giang,
cũng lại là người có lòng tự trọng, làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục
ấy, nên không kìm được tức giận, nói: “Người kiếm tiền đâu chỉ có một mình con
trai mẹ, tiền con làm chẳng phải đều đưa hết cho mẹ rồi sao?”. Nói xong, bà
quay người bỏ đi.
Ông bà nội của Tử Vệ thấy người con dâu từ trước đến nay
luôn ngoan ngoãn bỗng dưng dám cãi lại, biết nếu lúc này mà cho qua thì sau này
sẽ thành lệ, nên ông đã gầm lên: “Mày đứng lại ngay!”.
Mẹ cô biết, sẽ chẳng có những lời tử tế gì từ bố chồng, nên
bịt tai coi như không nghe thấy, bỏ chạy về phòng, thế rồi bà bất ngờ bị túm
ngược tóc từ phía sau, tiếp đó những cái tát và cú đấm tới tấp giáng xuống, cô
con gái Vệ Tử cũng bị ném sang bên cất tiếng khóc oe oe nhưng chẳng ai thèm để
ý.
Mẹ chồng đứng bên còn vào hùa: “Đánh chết đi, đánh chết con
đàn bà xấu xa đó đi, để Vệ Quốc lấy một người vợ học đại học, đẻ ra thằng con
trai!”.
Mẹ của Vệ Tử định kháng cự lại, nhưng lúc đó bố chồng bà mới
có gần năm mươi tuổi, vẫn rất cường tráng, khỏe mạnh, nên bà làm sao có thể
chống chọi được?
Sau cùng may mà hàng xóm nghe thấy tiếng mới chạy sang
khuyên can, mấy người đàn ông xúm lại ngăn nhưng mẹ Vệ Tử đã bị đánh sưng tím
cả mặt mày, thậm chí còn bị lột cả một mảng da đầu.
Đêm hôm đó, mẹ của Vệ Tử suy nghĩ mãi, bà cảm thấy mình
không còn chút thể diện nào nữa, không thể tiếp tục sống được nữa, bà đã mấy
lần định tìm đến cái chết, nhưng nhìn sang đứa con thơ bé đang nằm trong bọc,
bà lại phải từ bỏ ý định.
Ngày hôm sau, mẹ cô ôm mặt chạy lên thị trấn gửi điện tín
cho bố cô, nội dung bức điện chỉ có bốn từ: “Ly hôn, về ngay”.
Chương 4
Lần này Ngụy Hoa Tịnh về nước thăm người thân, tình cờ đúng vào dịp đầy tháng con trai của Đinh Dật, vì giao tình với hai vợ chồng họ, nên hắn không thể không tham dự. Không ngờ, bố mẹ hắn lúc nào cũng giục hắn chuyện cưới xin, còn nhân dịp này sắp xếp cho hắn một cuộc gặp mặt!
Cô gái có tên là Ngô Tinh Tinh bị bố mẹ kéo tới trịnh trọng giới thiệu với mọi người trong nhà, người tinh mắt vừa nhìn đã biết ngay là họ đang làm gì.
Ngụy Hoa Tịnh không thể tin nổi chuyện hoang đường đó lại xảy ra với mình, là người có hơn chục năm kinh nghiệm trên tình trường, dù thế nào cũng không thể rơi vào cảnh phải đi gặp mặt một cô gái!
Ngô Tinh Tinh là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, nhìn đã biết ngay là một bông hoa được trồng trong nhà kính. Ngụy Hoa Tịnh đã trải qua rất nhiều chuyện, từ lâu rồi hắn không dám động vào những cô gái ngoan ngoãn, trong sáng, đặc biệt là những cô gái chưa yêu bao giờ chỉ chờ người hỏi để kết hôn, huống chi bố và anh cả của Ngô Tinh Tinh là người quen của gia đình, nếu không khéo thì hậu quả khó mà lường trướ