Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có

Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323851

Bình chọn: 7.00/10/385 lượt.

không kiên nhẫn đợi cô hát xong bài diễn thuyết.

- Ừ! – Cô gật đầu thật mạnh, thầm khen mình quá thông minh, không có đổi nghề đi làm Tiểu Thuyết Gia thật là đáng tiếc. – Anh đem nó đặt dưới gối nằm, mỗi ngày trước lúc ngủ thành tâm khấn nguyện, đợi đến lúc khẩn cấp, anh mới có thể cầm nó ra ngoài.

- Lấy nó ra có thể làm cái gì? - Anh cảm giác mình nhịn cười đến sắp vỡ bụng rồi.

- Thì tìm em giúp anh thực hiện lời hứa – Cô có cảm giác câu truyện mình viết vô cùng lãng mạn –Em sẽ là thiên thần nhỏ giúp anh thực hiện ước nguyện, đợi đến khi anh biết được mình hy vọng điều gì, thì đem đồng xu nhỏ này đưa cho em... em sẽ giúp anh thực hiện nó. Nhưng mà em nói trước, nguyện vọng không được phép xa rời thực tế.

- Như thế nào gọi là quá xa thực tế?

- Khụ khụ, chính là xe thể thao, đồng hồ nổi tiếng, khu nhà cấp cao… là xa rời thực tế. - Sắc mặt của cô có chút áy náy.

- Cho nên ước nguyện cũng phải có hạn ngạch hay sao

- Dĩ nhiên! - Không có hạn ngạch sao được, cô đem mình bán thân cho ba mẹ hay một động chứa, cũng không đủ mua cho anh một xe thể thao cao cấp.

Tề Trọng Khải thở dài, mở bàn tay của cô ra, chuyển đồng xu nhỏ qua cho cô.

Ngải Điền khẩn trương, trái tim đập loạn, cái miệng khẽ run.

- Anh không thích sao?

- Anh muốn ước nguyện – Anh đưa đôi mắt lấp lánh nhìn cô.

- Hả? Hiện tại? - Cô kinh sợ.

- Liền bây giờ.

- Nhưng. . . . . .

- Anh muốn Ngải Tiểu Điềm cả đời làm nô lệ của anh – Anh đưa ra một nụ cười tà ác, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ nghiêm túc, ánh sao trên bầu trời đêm cũng không lấp lánh bằng mắt anh.

- Nô lệ cả đời? – Cô kêu to, trong nháy mắt xuất hiện một đám cháy. - Cái người này, anh thật xấu xa! Bại hoại! Ai cho phép anh ước nguyện như thế.

Đợi chút, anh nói, anh muốn cô làm đầy tớ cả đời của anh? Cả đời. . . . . . Cả đời!

Đó cầu hôn! Đây có phải hàm chứa ý nghĩ đặc biệt gì không? Cô cũng không phải thiếu nữ mười tám đôi mươi, dĩ nhiên biết đàn ông sẽ không ăn no lại nói lầm, đột nhiên cô như người ngoài hành tinh khi nghe anh nói chữ “cả đời”.

Phải biết, cái từ cả đời trong lời nói của một người đàn mà nói, tựa như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng kim cô, hận cũng không thể tránh thoát, không ai muốn mang nó suốt cuộc đời!

Nhưng bây giờ, anh nói “cả đời”.

Ngải Điềm bối rối, không biết là gió núi thổi qua trước mặt, hay là trong mắt có sương mù bay, nhìn ảnh phản chiếu trong mắt anh, lại khiến cô sắp hoa mắt, mỗi góc cạnh trên gương mặt anh tuấn khiến cô hoang mang.

- Ước nguyện con nít, em đây cho anh có ước nguyện khác.

Tề Trọng Khải lôi cô đến bên cạnh, choàng hai cánh tay qua ôm cô vào lòng, vây cơ thể cô trong vùng đất của chính mình, khói trắng phương xa bẻn lẽn nở rộ, bọn họ im lặng ngồi ngắm nhìn, thế giới giống như hòa lẫn với nhau? Hoa nở rồi kết trái.

Cô gật đầu, gật liên tục, cái trán vô tình đụng vào tim anh, cảm thấy toàn thân anh chấn động, theo sau là cơn mưa nụ hôn khiến hai người hít thở không thông.

Năm mới vui vẻ. Bọn họ trao nhau những nụ hôn nồng nàn, bộ ngực chạm vào nhau cùng nhau nghênh đón năm mới. Đây là ngày chủ nhật cuối cùng trước khi bước qua năm mới, các khu phố đông đúc, các quán nước tấp nập, Ngải Điềm ngồi ở dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng ghé đầu nhìn ra phía ngoài.

Đột nhiên, có một cánh tay véo chặt lỗ tai cô, đem đầu của cô kéo lên, Rhona nhìn chằm chằm Ngải Điềm, ngoài miệng khẽ mắng:

- Ngải Tiểu Điềm, xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, thật không cứu nổi

Ngải Điềm xoa cái lỗ tai bị nhéo nên đỏ lên, giọng nói yếu ớt tự biện hộ:

- Tớ chỉ đứng đây xem anh ấy thôi, không có gì không tốt

- Cậu xem cái mặt thẩn thờ không giấu được của cậu kìa. Qua lâu như thế, mà cũng không mang một đứa bé đến bến tàu, nghĩ tới hai chúng ta có giao tình? Theo sự hiểu biết của tớ, cùng kinh nghiệm mười năm qua, sao không đem người đàn ông cậu bao nuôi đến cho tớ giám định một phen?

- Cái gì mà bao nuôi! Nói khó nghe quá, tớ và anh ấy là qua lại công bằng - Ngải Điềm chột dạ giải thích.

Nếu không phải là Rhona nghiêm trọng kháng nghị, buộc cô phải mang bạn trai đi ra ngoài cùng liên hoan, cô cũng không cần khẩn trương như thế. Hai người này đều có cái miệng xấu xa như nhau, cô rất sợ nói chuyện đôi câu thì có mâu thuẫn. Đến lúc đó, một bên là tình bạn lâu năm, một bên là người yêu, khẳng định là nhức đầu.

- Công việc của anh ta không phải là bạn trai đóng giả sao? - Rhona cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cái miệng mỏng nói ra một lời thẳng thắn, vừa nhai loạn gì đó trong họng vừa nói chuyện.

- Đó là trước kia, bây giờ không có. - Ngải Điềm cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán.

Cứ như vậy đi, cô cũng chẳng rõ ràng lắm tình hình công việc của anh, chỉ biết là hình như anh có cùng bạn bè hợp tác làm ăn gì đó, về chuyện nó buôn bán cái gì, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến.

Cô là người luôn tôn trọng tính riêng tư của người khác, người khác không muốn nói, cô cũng sẽ không cố ý đào sâu. Nếu anh không muốn cô tham gia vào chuyện riêng của mình, cô cũng không hỏi, không phải thật tâm muốn nói, hỏi nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì.

- Nó,