
h cô, không thích ở mọi thứ của Kỷ
gia, cho nên, sẽ không để đường lui cho ai, lại càng không từng làm
chuyện che giấu gì.
"Em không tin! Anh họ, làm sao anh lại nhẫn
tâm như vậy? Chẳng lẽ em từ Newyork đuổi theo tới đây xa như vậy, anh
còn không rõ lòng em sao?" nước mắt của Hạ Thải Chi tuôn ra như bão tố.
Vậy mà, Kỷ Lăng cũng không mềm lòng."Thấy rõ thì thế nào? Cô biết rõ tôi không thích cô."
"Em không biết em không biết, em chỉ biết em yêu anh, em đừng đối với em
như vậy được không." Cô cuồng loạn la lớn, cô tự nhận mình không kém, vì sao không có cách nào làm cho anh họ nhìn cô lâu một cái?
"Này chẳng quan hệ tới tôi."
Hạ Thải Chi thấy được sự quyết tuyệt của Kỷ Lăng, cô ngừng tạm, thầm nghĩ
đường lui: "Làm sao sẽ không liên quan? Được, xem như không liên quan
tới anh, nhưng, em từ Newyork , anh cũng không thể mặc kệ em đi!"
Dù sao cô đã cách anh gần như vậy rồi, không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.
Không ngờ anh không thích như thế, như vậy, cô liền dùng cách chậm
rãi."Em ở Đài Loan không thân không thích, về tình về lý anh cũng nên
chăm sóc em đi?"
"Cô muốn nói gì?" Anh không muốn cùng cô ta nói nhiều lời nhảm.
"Em muốn ở nhà anh." Cô da mặt dày nói.
"Không thể."
"Nếu như mà em ở Đài Loan xảy ra chuyện gì, anh rất khó ăn nói với cha mẹ em và dì dượng anh đi?" Cô uy hiếp.
"Tôi không cần nói với bọn họ. Nếu như cô thật sợ phiền phức như vậy, cũng
không nên một mình tới Đài Loan, tôi có thể thay cô đặt vé máy bay." Anh vừa nói xong liền cầm điện thoại lên.
Hạ Thải Chi kinh ngạc,
không nghĩ tới anh sẽ tuyệt tình như vậy. Cô đồng thời cũng biết bức
bách anh chỉ sẽ mang đến kết quả trái ngược, cô chỉ có thể lùi một bước.
Cô gấp gáp đè lại tay anh, không để cho anh gọi điện thoại, nói với vẻ nịnh nọt: "Vậy, em ở lại khách sạn có thể đi?"
"Tùy cô." Thấy đe doạ phát huy hiệu quả, anh để điện thoại xuống.
"Em ngàn dặm xa xôi đến Đài Loan, anh không phải ngay cả một bữa cơm đều
không mời em ăn đi? Hơn nữa trợ lý của anh đều đem lịch trình buổi chiều của anh hủy rồi sao, đừng nói với em anh không rãnh đó!" Cô cố ý làm
nũng, cùng vừa mới cãi lộn tưởng như hai người.
"Cô không ở bên trong kế hoạch của tôi, hơn nữa, liền tính lịch trình chiều nay hủy rồi, phải cùng cũng không phải là cùng cô."
"Đây là. . . . . . Có ý gì?" Cô hiểu nên rét lạnh, một cỗ bất an bò lên.
"Tôi không cần thiết trả lời cô." Nói xong, anh bỏ cô lại liền xoay người đi ra phòng làm việc.
"Anh. . . . . ." Hạ Thải Chi ngưng lại, lúc ở Newyork anh họ mặc dù không
thân thiện với cô, nhưng cũng không có giống bây giờ lạnh lùng như vậy!
Anh chưa từng lấy lòng cô, nhưng cũng chưa từng ra vẻ ác liệt như thế, thái độ không nể mặt.
Tại sao sau khi đến Đài Loan, anh liền thay đổi nhẫn tâm như vậy rồi?
Là bởi vì. . . . . . Anh có người phụ nữ khác ư! Trong đầu cô đột nhiên hiện lên ý nghĩa này.
Người đàn ông bình thường đều ai đến cũng không cự tuyệt sao, lý do duy nhất
không tuân theo nguyên tắc này, chính là người đàn ông đó đã có người
trong lòng.
Cái kết luận này làm cô không cách nào tiếp tục ngồi
sững sờ ở đây nữa, cô phải nhanh chóng tra được người đó là ai. Là ai có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể thay đổi ông anh họ từ
trước đến giờ luôn giữ một khoảng cách với phụ nữ!
Nguyên Mạn Nhu mới về đến phòng làm việc ngồi xuống không lâu, Kỷ Lăng đã đi vào muốn cô đi ăn cơm với anh ấy.
"Em họ anh không phải còn bên trong sao? Chúng mình đi ra ngoài không tốt lắm!"
"Anh để lại cơm hộp cho cô ta, cô ta có thể ở lại ăn." Anh đối với cô đã đủ
khoan dung, theo như quy củ của anh, anh là muốn đem cô ta đuổi ra ngoài mới đúng.
"Nhưng cô ấy từ Newyork xa xôi đến, không nên để một
mình cô ấy ở công ty chứ?" Nghe giọng điệucủa Kỷ Lăng tựa hồ cũng không chào đón cô em họ này. Nhưng, nói thế nào cũng là quan hệ thân thích,
làm như vậy không tốt lắm.
"Chẳng lẽ em muốn anh đi với cô ta?
Được rồi. . . . . . Anh cùng cô ta đi ăn được chưa." Kỷ Lăng cố ý xoay
người, nhưng không có ý muốn rời khỏi.
"Chờ . . . . ." Tiếng hô
của Nguyên Mạn Nhu trúng kế, nhìn thấy Kỷ Lăng tấm tắc cười, cô mới chợt cảm thấy bị lừa gạt, nổi giận nói: "Anh! Anh đi với cô ấy đi."
"Anh mới không cần." Anh rõ ràng không muốn."Em dọn dẹp nhanh lên, chúng mình đi ra ngoài dạo thôi."
"Đi ra ngoài dạo? Còn cô ấy làm sao bây giờ?"
"Không liên quan đến anh. Đi!" Anh kéo tay cô đi ra ngoài, cô bé này cái gì
cũng tốt, chỉ là tấm lòng quá mềm yếu, nếu để cho cô do dự nhiều hơn ba
giây đồng hồ nữa, cô nhất định cầu anh mang theo Hạ Thải Chi cùng nhau
đi! Chuyện này anh lại làm không được.
"Ơ. . . . . ." Nguyên Mạn
Nhu bị anh lôi kéo, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng, không thể
làm gì khác hơn là tùy anh, mặc anh làm chủ đi. Lịch trình trong
chiều nay đều được hủy hết, bình thường rất khó có cơ hội như vậy, cho
nên tranh thủ thời gian, Kỷ Lăng quyết định mang Nguyên Mạn Nhu đến khu
vui chơi.
"Vé vào cửa thật là đắt quá!" Cô chưa bao giờ từng đến
khu vui chơi, không biết giá vé vào cửa cho một người tới bảy tám trăm
đồng,