Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322372

Bình chọn: 8.5.00/10/237 lượt.

ư Tình thoáng cái luống cuống, nhìn vẻ mặt thành thật của anh, vội vàng khoát tay: “Đừng, đừng xin lỗi, tôi không nhận được đâu.”

Trình Ngộ Sâm lại cầm bàn tay đang xua xua của cô, muốn cho cô dừng lại, ai ngờ Thư Tình lại bị kinh hác, cuống quít rụt tay lại, chỉ hận không thể lùi về phía sau ba bước, cách anh rất xa.

Đôi mắt anh trầm xuống, lại như không có việc gì nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu như bởi vì nhất thời tức giận, lấy tiền đồ của mình để nói giỡn là không đáng. Tôi thừa nhận tôi làm việc quá mạnh mẽ, thỉnh thoảng lạnh lùng tới nỗi không hợp tình hợp lý, nếu như cô để ý chuyện đó, tôi xin lỗi cô vì trước kia mình đã xem nhẹ tâm tình của cô. Nhưng mà Thư Tình, đi hay ở, tôi hi vọng cô nghiêm túc suy nghĩ và quyết định, phần công việc này có khi bận từ lúc thức dậy tới tối khua, nhưng mà nó kích thích tính mạnh mẽ, cũng sẽ mang đến động lực và cảm giác thỏa mãn cho người ta. Tôi ngồi trên ghế này đã từng gặp vô số người đến rồi đi, lại không tìm được bất kỳ lý do gì để cô từ chối công việc anfy... bởi vì thật ra cô cũng rất hưởng thụ tiết tấu của cuộc sống phiêu lưu này, không phải sao?”

Thư Tình kinh ngạc ngẩn người, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Trình Ngộ Sâm rời đi.

*

Xế chiều hôm đó, Thư Tình còn đang giúp chị Lý kiểm tra một phần văn kiện, Trần Tử Hào mang ba cốc cà phê tới, vội vàng đặt trên bàn, không đợi được mà vội hỏi: “Các cô biết gì không? Thư ký Ngô bị điều đi rồi!”

Bóng lưng Thư Tình cứng đờ, trông thấy chị Lý từ máy vi tính ngẩng đầu lên: “What? Thư ký Ngô? Bị điều đi sao?”

“Không phải sao? Vừa rồi tôi ra khỏi thang máy, trông thấy thư ký Ngô lau nước mắt đi vào, tôi còn đang suy nghĩ cái gì có thể làm thiết kim cương vô địch khóc, kết quả thì Tiêu Ý cũng chạy vào thang máy, luôn miệng nói cái gì mà ‘Cậu đừng khóc, Tổng giám cũng không phải người tốt, cậu vì anh ta làm nhiều như vậy, anh ta nói điều thì điều, làm gì có để cậu trong lòng? Vì loại người tâm địa sắt đá như vậy mà khóc, hoàn toàn không đáng giá’. Ha ha, hai người nói xem, thư ký Ngô đã làm chuyện gì để Tổng giám bực bội vậy?”

Chị Lý sờ cằm: “Mặc dù thư ký Ngô vẫn luôn thầm mến Tổng giám, nhưng Tổng giám cũng biết, không đến mức vì thế mà điều cô ấy đi. Hơn nữa cô ấy là người làm được việc, nếu cứ như vậy mà điều đi nhất định là phạm phải sai lầm không thể tha thứ.”

Thư Tình như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, tâm loạn như ma. Cô cho rằng Trình Ngộ Sâm xin lỗi chỉ là nói miệng, ai ngờ.... Cô bật dậy chạy ra ngoài.

Trần Tử Hào hỏi cô: “Hả, em đi đâu vậy?”

Chị Lý gọi cô: “Thư Tình, văn kiện của chị còn đang vội đấy!”

Thư Tình giống như không nghe thấy, vội vàng chạy vào văn phòng Trình Ngộ Sâm, ngay cả cửa cũng quên gõ.

Người đàn ông đằng sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, thấy là cô, khóe môi khẽ cong lên: “Nhận được lời xin lỗi của tôi rồi sao?”

Thư Tình sững sờ, còn chưa hỏi được gì thì nghe thấy bên ngoài hành lang truyền tới giọng nói của chị Lý: “Thư Tình? Thư Tình, em đi đâu rồi hả? Haiz, Trần Tử Hào, cậu xuống dưới nhận chuyển phát giúp con bé đi.”.

Trình Ngộ Sâm cúi đầu cười: “Xem ra còn chưa nhận được.”

Thư Tình muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại cảm thấy chuyện này phát triển quá mức ly kỳ, cô đi ra văn phòng, gọi Trần Tử Hào lại: “Để em đi lấy.”

Đi từ tầng 23 xuống ần một, cô gần như không biết mình đang suy nghĩ cái gì, tất cả đều đang rối loạn, mà khi cô đi ra khỏi đại sảnh, một thanh niên mặc áo cam cười sáng lạn đưa một bó hoa to cho cô: “Cô là Thư tiểu thư phải không? Đây là hoa của cô, mời ký nhận.”

Là một bó cúc vô số nụ được gói rất đẹp... lúc Thư Tình nhận lấy thì nhẹ nhàng thở ra, tốt quá, may mà không phải hoa hồng.

Cô ký tên, lúng túng ôm bó hoa trở về, ai ngờ cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Ý đang an ủi Ngô Du.

Ánh mắt Ngô Du rơi vào trên bó cúc thì dừng lại.

Là thư ký của Trình Ngộ Sâm, cô ta đương nhiên biết Trình Ngộ Sâm thích nhất hoa gì. Không giống với địa vị và thanh danh cao cao tại thượng của anh, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này thích loài hoa cúc đơn giản bình thường.

Bây giờ, bó hoa cúc Thư Tình cầm trong tay, lòng Ngô Du dừng lại trong nháy mắt. Ngô Du và Thư Tình đụng phải nhau trước cửa thang máy, Thư Tình tiến không được mà lùi cũng không xong. Nhất là khi cô thấy Ngô Du nhìn vào bó hoa cúc trên tay cô với vẻ mặt vô cùng khó coi, khiến cô thoáng cái cảm thấy xấu hổ.

Tiêu Ý thấy Ngô Du dường như bị đả kích rất lớn, lúc này cũng lạnh lùng đi ra khỏi thang máy, cả giận nói với Thư Tình: “Sao thế, cầm hoa diễu võ dương oai à? Đứng lỳ ở đó làm gì? Chó ngoan không chắn đường ——”

Cô ta còn chưa dứt lời đã bị Ngô Du đứng ở đằng sau kéo lại, ánh mắt Ngô Du yên tĩnh như đầm nước, nhìn từ bó hoa tươi chói mắt sang Thư Tình: “Cho dù cô có tin hay không thì sự kiện đó không phải do tôi làm.”

Thư Tình sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô nhấc đôi giày gót nhọn đi về phía cửa chính công ty.

Tiêu Ý cố gắng đi cùng cô nhưng lại bị lời nói dịu dàng của cô chặn lại, cuối cùng chỉ có thể dừng lại trong đại sảnh, nhìn bộ dạng thong


XtGem Forum catalog