
thật đáng thương. Đã quen với việc Lan Lan thường xuyên nói mơ nên tôi không đánh thức cô ấy dậy nữa. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cô gái có xuất thân chẳng rõ ràng này.
Lan Lan tại sao lại phải giấu giếm quá khứ của mình? Tại sao cô lại bị người ta lừa bán cho anh cả tôi? Anh cả đối xử với cô như vậy sao cô không bỏ trốn? Lan Lan sợ hãi màn đêm, ban đầu tôi còn tưởng là bởi vì anh cả tôi, giờ mới biết không hoàn toàn như vậy. Đã mấy lần cô dò hỏi tôi về chuyện ma quỷ, còn nói là mình đã bị ma bám theo. Sự thực hai ngày nay đã chứng minh những gì cô ấy nói, tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Càng nghĩ càng thấy rắc rối, càng nghĩ càng không thể hiểu nỗi. Giác quan thứ sáu bảo tôi rằng bệnh của Lan Lan không chỉ đơn thuần là do anh trai tôi gây ra, đúng như những gì mà bác sĩ Thường đã nói, bệnh của cô ấy có liên quan đến xuất thuân và những chuyện mà cô ấy đã trải qua.
Nhưng một cô gái trong sáng và bất hạnh như thế này tại sao lại có những bí mật không thể nói cho người khác biết được chứ? Bản thân Lan Lan không chịu nói ra, vậy thì làm sao tôi có thể nghĩ ra được đây?
Không nghĩ đến chuyện của Lan Lan là lại nghĩ đến chuyện cái bóng đen đã dụ tôi ra ngoài bệnh viện. Cái bóng ấy nhìn có vẻ là phụ nữ nhưng bản thân tôi đâu có quen biết ai ở cái huyện này, rốt cuộc nó có phải là hồn ma trong tưởng tượng của mình không? Nếu như là như thế thật thì cái bóng ma ấy chắc chắn chính là cái bóng đêm qua biến thành. Chẳng phải ma quỷ rất giỏi biến hình để mê hoặc con người hay sao?
Điều khiến tôi lo nhất vẫn là cái bóng ma ấy có phải đã theo mình vào bệnh viện rồi hay không, nói không chừng nó đang ẩn nấp ở đâu đó quanh đây. Càng nghĩ tôi càng không dám nhắm mắt ngủ, cứ mở mắt trừng trừng y hệt như đêm hôm qua cho đến tận khi trời hửng sáng.
Sáng hôm sau, trên hành lang có tiếng bước chân rầm rập, tiếp theo đó là tiếng gõ của của bác sĩ Thường và mấy cô y tá đi theo.
- Chàng trai, đêm qua cậu có nhìn thấy một bệnh nhân nữ đi qua không?- bác sĩ Thường vừa vào cửa đã hoảng hốt hỏi.
- Bệnh nhân nữ nào?- tôi ngồi dậy khỏi giường, Lan Lan cũng bị đánh thức bởi tiếng ồn.
- Có phải là một cô gái xấp xỉ tuổi cháu không?- Lan Lan nói bằng giọng ngái ngủ.
- Đúng thế, nói như vậy có nghĩa là cô đã nhìn thấy cô ấy?- bác sĩ Thường mừng rỡ hỏi.
- Lúc cháu đi ra phòng trực ban có nhìn thấy một cô gái ngồi trên ghế hành lang, cháu còn tưởng là người nhà bệnh nhân cơ!
- Cô ấy là một trong những bệnh nhân đang được điều trị tâm thần ở bệnh viện chúng tôi.Cô ấy không những bị rối loạn thần kinh mà còn mắc bệnh mộng du. Đêm qua cô ấy chạy ra khỏi phòng bệnh mà đến giờ chưa thấy quay lại!- một cô y tá đứng bên cạnh bác sĩ Thường giải thích.
Nghe cuộc đối thoại của họ tôi mới chợt hiểu ra, tối ra “con ma” đã dụ tôi ra khỏi bệnh viện chính là cô bệnh nhân này.
Tôi kể sơ qua câu chuyện đêm qua cho bác sĩ Thường nghe, ông lập tức dẫn người ra ngoài bệnh viện tìm, quả nhiên tìm thấy cô gái mắc bệnh tâm thần ấy đang nằm ngủ ngon lành dưới một gốc cây bên lề đường. Nghe nói lúc bác sĩ Thường tìm thấy, cô ta vẫn còn đang say giấc nồng.
Trải qua chuyện này cùng với chuyện mất cái ghế trong phòng bệnh của Lan Lan tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải vì mấy hôm nay toàn nói đến chuyện ma quỷ nên đã khiến cho đầu óc của tôi trở nên hâm hâm hay không.
Tôi thậm chí còn cảm thấy mình đã bị “lây nhiễm” từ Lan Lan, khiến cho tâm lí của mình đang âm thầm có sự thay đổi. Lan Lan là một bệnh nhân, là một bệnh nhân gặp trở ngại về mặt tâm lí. Nguyên nhân chính gây bệnh cho cô chính là những kích thích và những nỗi kinh hoàng trong lòng. Khi tâm trạng bị căng thẳng, Lan Lan rất dễ rơi vào trạng thái hoang tưởng.Lẽ nào bản thân mình cũng bị mắc chứng hoang tưởng rồi hay sao? Cái bóng đen mà tối hôm trước tôi nhìn thấy hoàn toàn không có thực, đó chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Những chuyện kì quái liên tục xảy ra xung quanh khiến cho tôi trở nên hồ đồ, tôi cảm thấy bản thân ngày càng thiếu tự tin, cái cảm giác này bắt đầu xuất hiện ngay từ khi Lan Lan vào nhập viện.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy cái bệnh viện này ngập tràn những điểm kì quái: cái ông viện trưởng bí ẩn đã chính miệng nói với tôi rằng trên đời này có ma, ông ấy không những nói cho tôi biết bí mật của anh cả mà còn biết rõ chuyện bố dượng tôi bị ma dọa chết như thế nào. Mà những chuyện này đều có một mối liên quan nhất định với bệnh viện này. Dường như bác sĩ Thường còn biết rất nhiều chuyện mà tôi không biết, thế nhưng ông ấy lại không chịu nói ra.
Mà ngay cả Lan Lan, người đang ngày càng thân thiết với tôi cũng trở nên bí ẩn. Bề ngoài thì có vẻ tôi càng ngày càng hiểu rõ Lan Lan, nhưng thực chất tôi càng nhìn càng không hiểu gì về cô ấy. Nếu như cô ấy đã căm hận anh cả tôi như vậy tại sao cô ấy không bỏ trốn?
Điều càng khiến tôi băn khoăn đó là, mẹ tôi luôn lo lắng Lan Lan sẽ bỏ trốn thế mà dạo này chẳng thấy bà đến đây. Mà anh cả kể từ ngày Lan Lan nhập viện cũng không thấy hối thúc cho Lan Lan ra viện. Tôi đoán là