Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329861

Bình chọn: 10.00/10/986 lượt.

ắn khẽ mím môi, trong mắt thoáng hiện nét đấu tranh, cuối cùng lại biến mất.

Căn phòng lạnh lẽo, phối một người đàn ông lãnh khốc, căn phòng này đúng là chỉ có thể dùng một từđể hình dung, tất cả xám xịt, bên trong ngoại trừ một cái giường, chỉ có một cái tủ quần áo coi nhưđể làm vật trag trí, rèm cửa cũng bị kéo lại, khiên căn phòng càng thêm âm u.

“Có chuyện gì nói đi, anh muốn nghỉ ngơi,” Duệ Húc hất tay Tô Lạc ra, dựa vào một bên tủ, hắn mím chặt môi, đôi mắt màu trà lúc này lại u tối, lãnh khốc và không kiên nhẫn, thần sắc hắn như vậy, khiến Tô Lạc thấy khó chịu, trái tim cô giống như bịđâm mạnh, thật thương tâm, ánh mắt côđau đớn, trong phòng có một mùi hương xa lạ, cô biết mùi hương đó là từ người hắn, gần đây trên người hắn luôn có mùi hương này.

Khóe môi Tô Lạc khẽ mở ra, cũng không biết phải nói như thế nào, Duệ Húc lạnh lùng nhìn cô, trên mặt không còn xuất hiện chữ yêu của mấy ngày trước nữa, dường như tất cảđều đã nhạt phai, tất cảđề không còn. Giống như những ngày đó là côđang nằm mơ.

“Em biết Hà Duyên đang gạt em, anh nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Tô Lạc ngẩng đầu, bước lên, nắm chặt vạt áo hắn, cô cố gắng nở nụ cười, nụ cười đau khổ, chưa xót.

“Chồng, chúng ta là vợ chồng, vì sao không chịu nói cho em, anh nói cho em biết được không, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn không thể tin tưởng em sao, em có thể cùng anh vượt qua mọi chuyện được không?”

“Nói cho em biết được không…” Cô nói xong, mảnh áo trong tay cũng bị nắm chặt hơn, Duệ Húc vẫn như vậy, vẻ mặt như vậy, thậm chíánh mắt không chút thay đổi, nhìn thấy cô như một người lạ.

“Anh nói cho em biết được không?” Tô Lạc nhắm mắt lại, dựa đầu vào lồng ngực hắn, “Chồng, đừng đối xử với em như vậy,”

“Xin anh…” Nơi khóe mắt cô, một giọt nước chảy xuống, chạm vào áo hắn nóng bỏng.

Edit: Ốc Sên

Duệ Húc nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện nét thống khổ. Bàn tay bên người dùng sức nắm chặt, sau đó hắn đưa tay đặt lên vai Tô Lạc, tay hắn có chút run rẩy, chớp mắt, hắn dùng sức đẩy cô ra.

“Chồng…” Ánh mắt Tô Lạc ngập nước, bờ môi run run, không dám tin nhìn Duệ Húc, hắn đẩy cô ra, thật sựđẩy cô ra.

“Vì sao…” Bờ môi cô run run, giọng nói vọng lại có chút mờảo.

“Không có gì,” Duệ Húc lãnh đạm nói, xoay người nhìn về phía cửa sổ, “Chỉ là phát hiện có những cái bản thân chưa nhận ra, cũng như em đã thấy, đột nhiên anh phát hiện có một người phụ nữ so với em còn thích hợp với anh hơn, khiến trái tim ta rung động.”

Hắn nói vô cùng lãnh khốc, cũng rất tuyệt tình, Tô Lạc bước lùi về sau từng bước, không thể tin, đây là người đàn ông mới không lâu trước đây còn nói yêu cô, bây giờ lại dễ dàng nói ra câu rung động với người khác.

“Anh đang gạt em…” Bàn tay Tô Lạc khẽ nắm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, không muốn bỏ lỡ một biểu cảm nào trên mặt hắn, không biết có phải người đàn ông này che giấu quá giỏi, không ai có thể nhìn thấy suy nghĩ thực sự trong lòng hắn.

“Em có thểđi, trở về bên cạnh Bạch Thiếu Triết, thậm chí có thể mang theo cả tập đoàn Húc Nhật,” đột nhiên hắn nói ra một câu như vậy, khiến không khí trong phòng nhưđóng băng. “Nhưng, Bánh Bao Nhỏ không thểđi, đó là con của Duệ Húc anh,” Chưa hết, hắn lại nói thêm một câu.

Tô Lạc nhìn hắn với ánh mắt xa lạ, sau đó xoay người, “Hôm nay, em không muốn những điều đó với anh, em nghĩa chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Côđi ra ngoià, quay đầu lại. Người đàn ông kia vẫn đứng ởđó, giống như một tảng đá, lạnh lùng và sắt đá.

Cô khẽ chớp mắt, sự tổn thương sâu thẳm để lộ ra.

Lúc này. Nửa gương mặt của Duệ Húc bị khuất, vô cùng u ám, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt màu trà, mơ hồ có nước mắt chảy xuống.

Tập đoàn Húc Nhật, Tô Lạc ấn mật mã, đi vào trong thang máy, cửa đang máy đang đóng lại dừng lại, cô khó hiểu nhìn hướng ra ngoài, đột nhiên cửa thang máy mở ra, một cô gái cao gầy đi vào, vẻ mặt giống như một thiên sứ, dáng người lại giống như phù thủy, cô gái nghêng ngang đi vào, trên người là bộ quần áo mỏng manh, không thể che dấu hết sự nóng bỏng của cơ thể, nhất là bộ ngực, dường như lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi tấm áo mỏng manh.

Cô gái nhìn thoáng qua Tô Lạc, kiêu ngạo hất cằm lên, “Cô là nhân viên ởđây sao? Sao tôi chưa từng gặp cô?” Cô gái lấy một tấm gương ra, kiểm tra lại mặt mình. Khi cảm thấy đã hoàn hảo, mới cất chiếc gương đi.

Tô Lạc nhắm mắt lại, tự mình nghỉ ngơi, đới với những lời nói của cô gái kia, từđầu tới cuối, đều không quan tâm.

“Cô bị câm sao?” Cô gái có chút tức giận, cô là người duy nhất ởđây dám không khách khí với cô.

Đương nhiên còn một người nữa, nhưng trước mắt không thể trêu vào.

“Tôi không cần phải trả lời cô,” Tô Lạc mở mắt ra, bộc lộ khí chất không thể xâm phạm, côđã không còn là cô gái của hai năm trước, phải nương tựa ởđây nữa, cho dù không tính tới thân phận là vợ của Duệ Húc, cũng đừng quên, cô là Claudia, là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới.

“Cô…” Cô gái trừng mắt nhìn Tô Lạc, vừa định nói gìđó, cửa thang máy đã mở ra.

“Xem sau này tôi chỉnh đốn cô thế nào, mặt cô cô, tôi