
sau này
mỗi đêm, họ sẽ không còn phải cô đơn nữa.
Có những tình yêu đến muộn, nhưng vẫn là… Không muộn, họ vẫn có nhau,
cho dù họ đã mất đi quá nhiều, nhưng tương lại họ sẽ có được nhiều hơn,
may mắn, tình yêu vẫn đến với họ. Họ đã tìm được nhau.
Sắc trời hửng sáng, Duệ Húc ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho
người phụ nữ ở trong lồng ngực hắn, bầu mắt cô hơi xanh, hàng lông mi
dài khẽ động, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, Duệ Húc để trán mình chạm vào
trán cô, đêm qua, hắn không hề kiềm chế chính mình, nhưng hiện tại tinh
thần hắn thực sự sảng khoái, đêm qua đúng là tuyệt vời.
“Cảm ơn em đã quay trở về bên cạnh anh, vợ, anh yêu em.” Hắn là người
đàn ông có ý chí rất cao, chưa bao giờ đặt tiếng yêu ở trên môi, nhưng
hiện tại mỗi ngày hắn đều có thể nói, chỉ cần người đó là cô.
Hắn đứng lên, mặc quần áo, chuẩn bị đi tới công ty, tuy rằng tập đoàn
Húc Nhật rất nhanh sẽ không còn là của hắn nữa, nhưng những thứ phải làm cũng không phải là ít.
Hắn không hối hận, hiện tại không, sau này cũng thế.
Hắn viết một tờ giấy rồi đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bên giường, cúi
xuống hôn nhẹ lên môi Tô Lạc, chỉ sợ sẽ đánh thức cô, cô đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.
“Anh sẽ trở lại nhanh thối,” Hắn nói khẽ bên tai cô, mà Tô Lạc khẽ thu người lại, cũng chưa chịu tỉnh dậy.
Duệ Húc mở cửa, đưa mắt nhìn Tô Lạc đang ngủ say, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn ngồi trên xe, lấy di động ra. Sau đó bấm số điện thoại nhà mình.
“Mẹ, Bánh Bao Nhỏ có khỏe không?” Duệ Húc hỏi mẹ mình, Ninh Nhiên một
tay cầm điện thoại, một tay còn đang cầm bình sữa pha dở, “Con yên tâm
đi, con của con rất ngoan, ngay hôm qua ngủ cùng mẹ, cả đêm đều không bị tỉnh giấc, cũng không có tè giầm, giống hệt con trước đây, buổi sáng
vừa dậy là muốn uống sữa, muốn đi tiểu, còn muốn có người ôm, Húc, Bánh
Bao Nhỏ đúng là con của con, đúng là quá giống nhau.” Ninh Nhiên vừa nói vừa nhìn sang một bên, “Được rồi, mẹ phải đi cho cháu trai mẹ uống sữa
đây, nhớ, con mau mang con dâu về của mẹ về cho mẹ, mẹ không muốn rời
khỏi cháu trai mình đâu, bởi vì một lúc nữa nó có thể đòi mẹ.”
“Vâng…” Khóe môi Duệ Húc cong lên, “Con biết rồi, mẹ, một lúc nữa con sẽ về,” hắn buông điện thoại trong tay xuống, tuy rằng hắn đang đối mặt
với nguy cơ mà hắn chưa từng gặp phải, nhưng hắn tin rằng, hắn nhất định sẽ vượt qua, bởi vì hắn đang có gia định mà hắn yêu nhất.
Edit: Ốc Sên
Các nàng đừng bắt ta bù.. .Ta xây nhà lâu như vậy là do thời gian về
nhà, ta chỉ được ngồi máy vào buổi tối … ta cũng k có thời gian edit
nữa, các nàng edit cùng cũng đi chơi, đi nghỉ với bạn bè, gia đình… Mọi
chuyện bị gián đoạn, bây giờ mỗi ngày ta post hai chương còn khi nào có
thời gian edit, beta được nhiều, ta sẽ post thêm được hem :3… Chương 41
chắc phải 11h mới có nha các tình yêu… Hì
———–
“Anh nói gì, Lê Duệ Húc, anh điên rồi, anh đúng là điên rồi,” Vệ Thần đang ngồi trên ghế sa lon nhảy dựng lên, cái con người này đúng làđã
giành tặng hắn một bất ngờ quá lớn, như là muốn nổ chết hắn vậy, công ty lớn như này, là một trong một trăm công ty lớn nhất trên thế giới, tất
cảđều là tâm huyết của Dụe Húc a, sao có thểđưa cho người khác được.
“Nhất định là anh rơi xuống biển nên đầu óc có vấn đề gì rồi phải
không?” Vệ Thần tức giận lồng ngực phập phồng, thật muốn bổđôi đầu tên
kia ra xem rốt cuộc thì nghĩ cái gì, hắn lai đưa công ty cho Bạch Thiếu
Triết.
“Húc, anh gạt tôi phải không?” Một lúc sau, Vệ Thần nở nụ cười, người này nhất định đang nói đùa với hắn, làđùa thôi đúng không.
Duệ Húc ngẩng đầu lên từđống tài liệu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Thần, tôi có phải là người hay nói đùa không, cậu là người rõ nhất,”
hắn nói xong, lại cúi đầu xuống, không đểý Vệ Thần gào thét ầm ĩ, mấy
ngày không tới công ty, công việc chất cao như núi, hắn nhất định phải
làm xong sớm một chút mới được, cho dù công ty không còn thuộc về hắn,
hắn cũng muốn mọi thứ phải hoàn hảo.
“Lê Duệ Húc…” Vệ Thần lại gào lên một tiếng…
Hà Duyên ở ngoài cửa khẽđẩy gọng kính, không rõ, trong phòng làm việc
của tổng tài đang xảy ra chuyện gì, là chiến tranh hay bom bay đạn lạc.
Ở một căn phòng khác, không khí vô cùng ấm áp, Tô Lạc đưa tay che mắt,
cảm giác cả người đau nhức vô cùng, nhất là nơi nào đó giữa hai chân, cô không thoải mái trở mình.
Cho tới khi cô mở mắt ra, vẫn mơ màng, cô ngồi dậy, tấm chăn tơ tằm theo lồng ngực rơi xuống, cô cảm giác cả người lành lạnh, cô cúi đầu, vội
vàng kéo tấm chăn lên che đi cơ thể, tuy rằng nơi này chỉ có mình cô,
nhưng cô vẫn có cảm giác xấu hổ.
Cô nhớ lại kích tình mãnh liệt đêm qua, đưa tay bưng kín mặt, ông trời,
cô gái đóđúng là cô sao? Cô gái khóc lóc cầu xin hắn tiến vào, cầu xin
hắn sâu một chút, cô gái không muốn ngừng đúng là cô sao? Cô nằm lỳ trên giường, chôn mặt vào chiếc gối mềm mại, sựđau nhức trên người nói cho
cô biết, hai người đêm qua điên cuồng cỡ nào, cô cũng quên mất là cô và
hắn đã làm bao nhiêu lần, ba lần, hay là bốn lần, hình như còn nhiều
hơn, cô thật sự không thể nhớ nổi nữa, cô chỉ nhớ, người đàn ông kia,
từđầ