
làm
việc hay không, chỉ biết cô muốn thế nào hắn nhất định sẽ đáp ứng cô.
“Húc, anh đang làm gì vậy?” Cô tựa đầu vào bờ vai hắn, nhìn những tờ giấy trong tay Duệ Húc.
“A, hóa ra, thiết kế của em lại biến thành như thế này sao?” Cô cầm
lên một tờ giấy, là một bộ trang sức, từ nhẫn tới bông tai, đến châm
cài, thật sáng tạo, chỉ xem bản thiết kế mà đã thấy hấp dẫn rồi, thật
không nghĩ tới đưa vào sử dụng sẽ như thế nào.
“Thật đẹp quá,” Cô tán thưởng, yêu thích không nỡ rời tay.
“Húc, sáng ý của em kết hợp với tay anh, thật hoàn mỹ.” Cô có thể
nhìn ra, trang sức này mang phong cách của Duệ Húc, phóng đãng, buông
thả, mạnh mẽ, lại không thiếu tinh tế cùng tỉ mỉ. Duệ Húc không nói gì,
khẽ nhíu mày, nhìn Trữ San sự u ám tăng thêm một chút, mà Trữ San giống
như vô cảm, mải mê thưởng thức tác phẩm trên tay.
“Húc, anh nói xem bức tranh này của em có phải tuyệt vời lắm đúng
không?” Cô nghiêng đầu, sợi tóc dài thơm nồng rơi xuống cổ Duệ Húc, tóc
cô thật đẹp, lại không mềm như vẫn tưởng, hơn nữa mùi hương quá đậm, Duệ Húc vô tình nghĩ.
Môi hắn mím lại, vì một câu kia, bức tranh của cô.
Cô có thể gạt mọi người, nhưng lại không thể lừa gạt hắn, hắn có thể lừa gạt mọi người, nhưng lại không có cách nào thuyết phục chính mình.
Trộm thì vẫn là trộm, không có cách nào biến thành của mình.
“Húc, hôm nay anh sao vậy?” Trữ San ngồi trên đùi Duệ Húc, ôm cổ
hắn, thực sự không muốn xa rơi hơi thở nóng bỏng của hắn, mà tim cô từ
khi Vệ Thần nói ra, lại có chút do dự.
Cô chôn đầu mình vào ngực Duệ Húc, không biết việc yêu đương vụng
trộm này có thể kéo dài bao lâu nữa, nhưng cô có thể khẳng định, hai
người đàn ông này, cô không hề muốn buông tha một ai.
Duệ Húc đưa tay ra, đặt trên mái tóc xoăn nâu đỏ của cô, môi hắn khẽ mím, ánh mắt màu trà hiện lên nét sâu thẳm khó đoán.
“Trữ San, anh không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa, lần đầu tiên anh có thể bảo vệ em, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.” giọng nói
trầm trầm, nghe không rõ cảm xúc, khiến cả người Trữ San cứng lại, cô
ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.
Ánh mắt cô thoáng hiện nét tránh né, chột đạ, cô không biết lời nói
của hắn có ý gì, trong mơ hồ, cô cảm giác hình như hắn đã biết được gì
đó?
“Húc, em không hiểu, sao anh lại nói thế?” Cô cẩn thận hỏi, Duệ Húc chỉ nhếch môi, nửa chữ cũng không nói.
Mọi chuyện cũng đã qua, nói cũng chẳng còn ý nghĩa, Duệ Húc đặt cằm
trên đỉnh đầu Trữ San, cũng không biết tất cả hắn làm đến cuối cùng có
đáng giá hay không, nhưng hắn biết, nếu đã làm thì không có gì gọi là
hối hận.
Tất cả, đều đã được đinh sẵn, mặc kệ chân tướng thế nào, hắn ở đây,
hắn nói như nào thì chính là như vậy, hắn chính là chân tướng.
Hắn nhắm mắt lại, không biết vì sao, trái tim hắn khi không lại có chút buồn bực, cảm giác này hắn chưa từng có.
“Húc, buổi tối chúng ta ra ngoài đi?” ngón tay Trữ San vẽ vòng tròn
trên lồng ngực hắn, thỉnh thoảng lại trêu đùa hắn, Duệ Húc kéo tay cô
ra, không thích sự tán tỉnh của cô ở đây, “Được,” hắn kéo kéo tay cô,
Trữ San có chút không vui nhìn hắn. Duệ Húc vỗ nhẹ lên mặt cô, động tác khiến cả hai đều lặng người đi
một chút, đây không phải động tác hắn thường làm, người này từ trước tới nay đều có nề nếp, không bao giờ lộ rõ sự tán tỉnh đối với phụ nữ, với
Trữ San hắn đều trực tiếp dùng hành động, không phải động tác dỗ giành
như thế này.
Môi hắn khẽ mím, sau đó cúi người, dùng sức hôn lên môi Trữ San, mút lấy, khiêu khích, quấn lấy lưỡi cô, một nụ hôn nồng nhiệt cực kì uyển
chuyển, hai đầu lưỡi thỉnh thoảng lại vòng qua nhau, tất cả trở lên ám
muội, tình cảm mãnh liệt bùng phát.
Một lúc sau, Duệ Húc mới buông Trữ San đang thở dốc ra, sắc mặt cô ửng hồng, trái tim đập mạnh càng khiến mặt cô đỏ hơn.
“Tan tầm chờ anh,” Hắn đặt cằm lên bả vai Trữ San, cô khẽ gật đầu,
một cô gái thông minh sẽ biết khi nào phải dừng lại, coi như cô thật sự
muốn cùng hắn ở đây… Nhưng cô vẫn đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn rồi mới đi ra ngoài, không vội, cô và hắn
còn nhiều thời gian.
Khi cánh cửa đóng lại, Duệ Húc nhìn bàn tay mình, nháy mắt, dục hỏa
vừa dâng như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn đặt tay lên trán, không
biết, tột cùng là hắn đang bị làm sao đây.
Trong một gian phòng, trên chiếc giường lớn xa hoa có hai người
không ngừng quấn lấy nhau, làn da màu đồng của người đàn ông hòa cùng
làn da trắng nõn của cô gái, lại thêm những tiếng thở dốc cùng rên rỉ
không ngừng truyền tới, thật sự khiến cho người khác đỏ mặt, thật lâu
sau đó, khi tất cả trở lên yên lặng, trên người đàn ông đầy mồ hơi mới
rời khỏi thân thể của cô gái.
“Húc, hôm nay anh mạnh…” Trữ San dựa vào lồng ngực Duệ HÚc, ngón tay trượt nhẹ trên ngực hắn, hắn đúng là muốn cô ngừng mà không được, người đàn ông này ở trên giường thật khiến người khác bất ngờ, thật khiến cô
có cảm giác sung sướng muốn chết, mỗi lần đều như vậy, cái này những
người đàn ông khác vốn không thể cho cô.
“Uhm,” Duệ Húc nhắm mắt lại, ôm cô gái vào lòng, nhưng cảm giác vẫn
không đúng, dường như thân thể cô không đ