
ơi.
“Tô Tử Lạc, cô mau tới phòng họp tầng bốn năm,” Trần Mĩ Liên đánh
giá cô, Tô Lạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Mĩ Liên, cái gì tầng bốn năm,
cái gì họp. Có phải cô làm sai cái gì hay không?
“Tô Tử Lạc, cô xác định cô không tốt nghiệp khoa thiết kế sao?” Mĩ
Liên dừng tầm mắt trên mặt Tô Lạc, đôi mắt trong veo kia, liếc mắt có
thể nhìn thấu, có thêm chút màu sắc khiên ánh mắt này có thêm sự đa cảm.
Đây không phải một cô gái vui vẻ, cũng chẳng phải môt cô gái hạnh
phúc. Nhưng lại là một cô gái biết vừa lòng. Đột nhiên, Trần Mĩ Liên
phát hiện mình bắt đầu thấy quý mến cô gái này.
Tô Lạc lắc đàu, “Trường học của tôi chỉ là trường bình thường, khoa
chuyên ngành cũng rất bình thường,” cô không có nhiều thời gian và tiền
để đi học thêm, học phí của cô đều phải tự kiếm, có thể tốt nghiệp đại
học, cô thấy mình đã may mắn lắm rồi.
Trầm Mĩ Liên đưa tay đẩy gọng kính, không còn gì để nói nữa.
Có lẽ, cô gái này chính là thiên phú.
“Đi thôi, mọi người đang đợi cô.” Trần Mĩ Liên xoay người, nói với Tô Lạc.
Tô Lạc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ biết một điều,
tầng bốn năm là nơi của hắn. Cô có chút do dự, đã bao lâu cô không gặp
hắn ở đây, bao lâu không tới nơi đó, tầng bốn năm, nơi đó chính là thiên đường và cũng chính là địa ngục của cô.
“Đi thôi, cô còn ở đây làm gì?” Mĩ Liên đẩy đẩy gọng kính, nếu là
người khác thì đã vui sướng cỡ nào, đây là đi nhận khen chứ không phải
đi lên máy chém, cô còn sợ hãi như vậy?
“Tôi…” Tô Lạc khẽ mím môi, lại không thể nào hỏi, cô khẽ lắc đầu, cuối cùng đi theo Mĩ Liên, vào thang máy lên tầng bốn năm.
Thang máy khiến đầu cô có chút choáng váng, cô theo bản năng đưa tay đặt lên bụng, không thể hình dung tâm tình của cô bây giờ, có chút phức tạp, có chút buồn, cũng không biết phải đối mặt như thế nào, một người
đàn ông như vậy, cô không có khả năng phản ứng.
Cô nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ rung, một giọt nước mắt chảy xuống theo sợi tóc của cô rồi biến mất.
Thang máy dừng lại, dường như đã qua một khoảng thời gian rất dài,
khi con người lớn lên đều quên đi những khoảng thời gian đã qua, mọi thứ lại đơn giản như vậy.
Cô đi ra, nhìn đến người quá quen thuộc đối với cô – cô thư kí ngồi cách đó không xa cúi đầu, dường như là người lạ.
Cô hít một hơi thật sâu, đi theo Mĩ Liên vào phòng họp.
Tầm mắt cô đặt trên đôi giày da màu đen cao gót của Mĩ Liên, không
phải là phong cách trẻ trung nhưng lại rất hợp với cô ấy, con đường
không quá dài, mấy phút mà thôi nhưng trái tim cô cũng bắt đầu đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Khi cửa mở ra, tầm mắt của mọi người đều nhìn thẳng vào cô, cô vô
thức bước lùi về phía sau vài bước, đối mới cô mà nói, không phải ánh
mắt mà chính là dao găm.
Cô đi vào, nhìn thấy Duệ Húc đang ngồi ở giữa, hắn lạnh lùng liếc
qua cô, sau đó ánh mắt lại trở về trên người Trữ San, nơi này toàn những người chịu trách nhiệm lớn trong công ty, phụ nữ ngoài Trữ San chỉ có
mình cô.
Vệ Thần khẽ nhíu mày nhìn cô, sau đó đưa ngón tay cái ra, dường như đang khích lệ cô, nhưng cô vẫn không rõ mình đã làm gì?
Cô nhìn Duệ Húc, lớp sương mù che phủ ánh mắt cô, cô chẳng muốn gì
cả, thực sự không cần gì cả, chỉ cần hắn nhìn cô một chút là tốt rồi,
chỉ cần hắn nhìn cô, một yêu cầu nho nhỏ vậy cũng là quá tham lam sao?
Lớp sương ngày càng nhiều, có người nói gì đó, cô cái gì cũng không
nghe được, trong mắt chỉ có một hình dáng mơ hồ, khiến cho trái tim mềm
yếu của cô tiếp tục rỉ máu. “Cuộc thi thiết kế lần này của công
ty, kết quả cuối cùng sẽ do tổng tài và phó tổng quyết định. Tổng tài và phó tổng sẽ lựa chọn một tác phẩm xuất sắc nhất, đối với kết quả lần
này, chúng tôi rất hài lòng, để bảo trì tính công bằng, cuộc bình chọn
này, chúng tôi đã chia ra làm hai tổ để tiến hành, cuối cùng mỗi tổ sẽ
chọn ra một tác phẩm tốt nhất.”
Hiện tại chỉ có hai người lọt vào vòng
cuối, một là cô Tề Trữ San…” Quản lí có quả đầu bóng loáng đứng lên nói
một tràng, những người bên dưới vỗ tay thật lớn, cõ lẽ tất cả mọi người
đều nhìn ra mối quan hệ giữa Trữ San và Duệ Húc nên tiếng vỗ tay rất
lớn.
Vệ Thần cười lạnh, tay không hề đưa
lên, Tề Trữ San tao nhã đứng lên, nhìn mọi người gật gật đầu, khi nhìn
về phía Tô Lạc, lộ ra nụ cười bí hiểm, có chút nham hiểm. Gương mặt xinh đẹp nháy mắt trở nên méo mó.
“Người tiếp theo do phó tổng của chúng
ta lựa chọn, cô Tô Tử Lạc,” quản lí có chút không ngờ nhìn thoáng qua Tô Lạc, rồi nhìn thoáng qua Duệ Húc, cho tới bây giờ bọn họ cũng không
biết Tổng tài và cô gái này có đúng là một đôi vợ chồng hay không.
Hắn ngồi xuống, nắm chặt tờ giấy trên tay.
Vệ Thần khẽ nhíu mày, Húc, như này đúng là anh không ngờ phải không, anh chọn Trữ San, tôi chọn Tô Lạc, hai cô
gái này, rốt cuộc ai sẽ thắng, rất nhanh có thể biết thôi.
Bàn tay đặt trên mặt bàn khẽ gõ. Nhìn về cô gái vừa bước vào vẫn luôn thất thần.
Tô Tử Lạc đáng thương, cô thực sự yêu
Húc sao? Hắn đành thở dài, yêu người đàn ông đó thật dễ dàng, chỉ là đã
yêu sẽ khổ vô cùng. Không biết cô có thể duy trì được bao lâu, một cô
gái vô tôi, Húc a Húc, trái t