
trong tay xuống,
đưa tay ra, Tô Lạc hiểu ý đi về phía sau bàn làm việc của hắn, thoáng
một cái cô đã ngồi trên đùi Duệ Húc.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Tay Duệ Húc đưa tay vuốt nhẹ má cô, một gương mặt nhỏ nhắn mịn màng không chút son phấn.
Tô Lạc lắc đầu, hai má hồng lên, cô dựa đầu vào lồng ngực hắn, hai mắt nhắm hờ lại, đêm qua hắn chăm sóc cô cẩn thận, không hề chạm vào cô, đêm nay, có thể không nhất thiết phải như
vậy, mỗi một câu nói, một ánh mắt đều rõ ràng như thế, cô muốn bỏ qua là điều không thể.
Lê Duệ Húc bưng cốc sữa trên bàn lên
uống, vẫn như trước đây, hương vị này hắn vẫn không thích, nhưng đây là
của cô chuẩn bị cho hắn, hắn có chút miễn cưỡng uống hết.
“Hôm nay, anh có nhiều việc, em có thể
đi dạo xung quanh, không nhất định phải ở đây, nếu như mệt thì vào phòng nghỉ ngơi.” Hắn nói chính là một gian phòng nhỏ kia, chỉ cần hắn đồng
ý, giường của hắn, cô có thể ngủ lúc nào cũng được, ai bảo cô là vợ của
Duệ Húc hắn.
“Vâng.” Tô Lạc gật đầu, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng lại vô cùng đẹp.
Duệ Húc hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô, không dám dùng sức, chỉ sợ làm cô đau, đêm qua ôm cô
ngủ, không ai biết hắn nhẫn nhịn vất vả thế nào, hắn là một kẻ buông thả dục vọng nhưng cũng là một kẻ có thể kìm nén dục vọng, rất nhiều cái
không, hiện tại cũng chỉ có thể biến thành một từ có, òoàn bộ đều bởi vì cô gái này.
Tô Lạc đứng lên, Duệ Húc lại tiếp tục
vùi đầu vào công việc, nếu mấy thứ này làm không xong, hắn lại phải tăng ca, sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ hắn.
Bản thân hắn lại không muốn phí phạm quá nhiều thời gian ở công ty.
Tô Lạc đóng cửa lại, không quấy rầy hắn, cô không có cách nào giúp hắn, nhưng sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn.
Cô đi vào thang máy, đi xuống bên dưới, cô muốn đi ra ngoài một chút, cô vẫn chưa nhìn qua hết các nơi trong
công ty, mỗi tầng đều là một ngành độc lập, nghiệp vụ của tập đoàn Húc
Nhật lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, thậm chí có những cái cô
chưa từng nghĩ tới. Đây là tầng mười ba, là nơi quay quảng cáo của tập đoàn Húc Nhật,
hắn có một nhóm người mẫu và các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Tô Lạc
chọn một nơi ít ai để ý ngồi xuống, cô người mẫu xinh đẹp đã thay ba bộ
trang phục, mỗi lần thay đồ trang sức cũng khác đi, đây là những mẫu đồ
trang sức mới nhất do tập đoàn Húc Nhật thiết kế ra, từng đường nét xinh đẹp đều mang cảm giác tinh tế quý giá. Tô Lạc say mê ngắm nhìn, những
tia chớp sáng từ máy ảnh thỉnh thoảng chiếu lên gương mặt thanh tú nhỏ
nhắn làm làn da cô trắng nõn.
Cuối cùng cô người mẫu xinh đẹp cũng hoàn thành tốt phần của mình,
cô lập tức đi đến bên cạnh Tô Lạc, đôi môi được kẻ vẻ tinh tế khẽ nhếch
lên vẻ khinh thường, nhìn thì cũng bình thường, không biết sao cô ta có
thể làm ở tầng bốn năm, lại còn gần với tổng tài như vậy.
Người khác sợ nhưng cô không sợ. Đây cũng chỉ là một cô gái không biết xấu hổ mà thôi.
“Tránh ra, đồ xấu xí,” đúng là người mẫu, dáng vẻ xinh đẹp, vòng eo
thon nhỏ, thân thể khiêu gợi, cặp chân dài mịn màng, phụ nữ nhìn thấy
cũng thấy xấu hổ phần nào.
“Tôn Dương, làm người phải biết lưu lại đường sống cho mình, nếu
không, sẽ tự hại mình,” Một cô gái khác từ phía sau đi tới, cầm một một
cốc nước uống, cô chính là Kim LiLi, con người vừa xinh đẹp lại thông
minh, tinh vi, cho nên, ở trong này cô nổi tiếng hơn nhiểu so với Tôn
Dương kiêu căng.
Tôn Dương nhếch môi xem thường, “Kim LiLi, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, cái chúng ta muốn đều giống nhau, làm mơ cũng mơ cùng
một cái, cho nên cô cũng chẳng cao quý hơn tôi đâu, chúng ta chẳng ai có tư cách nói ai,”
Kim LiLi thăm dò nhìn thoáng qua Tô Lạc, sau đó liền xoay người rời
đi, cái gì cô cũng không muốn nói, Tôn Dương muốn thế nào cũng được,
đúng là một cô gái không có đầu óc, cô gái bên cạnh Duệ Húc có thể để
cho cô ta chạm vào sao? Dường như Kim LiLi đã đoán được thân phận của Tô Lạc, Kim LiLi rất thích nằm mơ, nhưng cô lại yêu cái mạng của mình hơn.
Không phải Tô Lạc không nhìn ra sự trái ngược giữa hai người phụ nữ
này, ở đây, chiến tranh là vô tận, nhất là giữa các cô gái, cô đứng lên, ngồi sang một bên, việc của hai người họ, cô không muốn tham dự vào.
“Cô kia, đây cũng là chỗ của tôi,” ỷ vào mình là người mẫu có chỗ
đứng ở tập đoàn Húc Nhật, sau khi Tề Trữ San đi rồi, Tôn Dương coi như
là người mẫu số một ở đây, nếu như không có Kim LiLi, cô vẫn là đóa hoa
đẹp nhất, đáng tiếc một người đi, lại có có một người đến, khiến Tôn
Dương không thể vui vẻ, hiện tại lại càng phiên hơn, không biết ở đâu
xuất hiện một cô gái, toàn bộ người ở công ty đều biết, trong phòng tổng tài có một cô gái thần bí, luôn ở tầng bốn năm, tùy chỉ là một người
chạy việc, nhưng lại không ai dám đắc tội.
Tôn Dương không phục, cô cũng không tin, cô gái xấu xí này thì làm
được cái gì, chỉ là một người tầm thường mà thôi, dáng người, khuôn mặt, tất cả đều không có, dựa vào đâu mà bắt Tôn Dương phải chịu đựng.
Tô Lạc đứng lên, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô gái này hình như là nhằm vào cô, quên đi, cô kh