
ị lực của cô, mà
người đàn ông này, Lê Duệ Húc, dường như ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã
không bỏ xuống được.
“Tôi muốn biết, cảm giác của Lê tổng
với tôi ra sao?” Kim LiLi không phải loại người ngại ngùng, tay cô đặt
trên mặt bàn làm việc của Duệ Húc, khẽ cúi người để lộ ra khoảng ngực
trắng, không hề để ý bộ ngực đầy đặn bị người khác nhìn thấy.
“Rất đẹp,” Ánh mắt Duệ Húc nhìn chằm chằm vào gương mặt Kim LiLi, trong mắt hiện rõ sự thản nhiên như không.
“Tôi cũng muốn biết, Lê tổng rất yêu
thích tôi sao?” Câu hỏi ngày càng lớn mật hơn, cô không hề che dấu sự
hứng thú của mình vớ Lê Duệ Húc.
“Không….” Đôi môi mỏng khẽ động, bật ra một chữ vô tình.
“Như vậy, sau này, có lẽ anh sẽ có hứng thú với tôi.” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô là một mĩ nhân có sức hút,
cô tin tưởng bản thân mình, nhưng dường như chính cô đã quên, Lê Duệ Húc là một người đàn ông có quá nhiều sức hấp dẫn, bản thân hắn lại càng
tin tưởng mình hơn.
“Không biết …” Ánh mắt hắn không nhìn cô thêm lần nào, hắn đã nói không thì tuyệt đối là không.
“Tôi muốn biết nguyên nhân, có thể chứ?” Kim LiLi cười có chút không cam lòng.
“Tôi chỉ yêu vợ của tôi…” Lê Duệ Húc
ngồi thẳng lên, không để ý nói ra chuyện hôn nhân cho người khác biết,
khi nói tới vợ ánh mắt hắn sáng lên, thấy được hình ảnh người kia đang
nằm trong phòng hắn.
“Tôi đã biết, cảm ơn…” Kim LiLi đứng
thẳng người, cô là một cô gái thông minh, cái gì nên hỏi sẽ hỏi, cái gì
nên quên sẽ quên, cô đều biết rõ ràng.
“Cô có thể đi gặp bộ phận quản lý nhân
sự, có vấn đề gì tìm thư kí của tôi sẽ được giải thích rõ ràng hơn,” Lê
Duệ Húc tiếp tục vùi đầu vào công việc, dường như tập tài liệu trước mắt còn gây hứng thú với hắn hơn, mà quả đúng là như thế.
“Tôi đã hiểu, Lê tổng,” Kim LiLi kéo
lại quần áo, đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, cô liền dừng bước, “Tôi
thật muốn biết, vợ của anh là người như nào, cô ấy thật là một người phụ nữ may mắn.” Kim LiLi cảm thán.
Chiếc bút trong tay Duệ Húc dừng lại một chút, cô ấy, may mắn sao? Hắn không thấy vậy.
Hắn nghĩ, rồi nói “Coi như tôi mới là
người may mắn đi,” khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt màu trà lại bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.
Cánh cửa văn phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng bút viết trên giấy, sột soạt.
Tô Lạc ngủ một giấc thật say trên
giường lớn, khi cô tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng, cô nắm hai tay với nhau,
tình cờ chạm vào chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, hắn nói yêu… Là yêu sao?
Ngón tay cô khẽ động, trái tim cô đang rất rối loạn, cô không sao chỉnh đốn lại cho nó ổn định.
Cảm giác bên giường lún xuống, một bàn
tay đặt lên trán cô, thật lớn, thật ấm, cũng làm cho cô cảm thấy an
toàn, từ hơi thở cho tới mùi hương đều quá quen thuộc, cô nghe được
tiếng đập loạn nhịp của trái tim mình, bình bịch bình bịch….
Tiếng đập thật rõ nét, lại nhanh như
vậy. Đột nhiên cô không muốn tỉnh lại nữa, cảm giác như ở một góc sâu
nào đó có một hạt nhỏ nảy mầm, lứn lên thật nhanh, thậm chí đã bắt đầu
ra hoa kết trái.
“Làm sao vậy?” giọng nói dịu dàng
truyền tới, tay hắn trượt từ trán cô xuống má cô, vỗ về nhẹ nhàng, nghe
trong giọng nói sự lo lắng rõ ràng.
Tô Lạc mở to đôi mắt, đối diện với đôi mắt màu trà.
“Ông xã….” Cô nhẹ nhàng gọi, dịu dàng mềm mại. Một chữ của cô giống như một chiếc gai nhọn đâm mạnh vào trái tim Duệ Húc.
Không hề đau, lại cảm thấy có chút chua xót, có chút ngọt.
“Uhm, anh đây, có phải không thoải mái không?” cả người hắn cúi xuống, đặt trán mình lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Hai tay Tô Lạc tự nhiên vòng qua cổ
hắn, hơi thở hai người đan xen vào nhau, thật đẹp… Cả người như bị điện
giật, đây là cảm xúc mà bọn họ chưa từng có.
Hai người dựa sát vào nhau khiến thân thể phản ứng dữ dội, giữa sự phức tạp đến mơ màng mà quên đi những điều quan trọng nhất.
Tô Lạc không ngừng lắc đầu, cô chôn mặt vào trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập, khóe mắt một dòng lệ chảy xuống.
Ánh mắt Duệ Húc sáng lên, im lặng ôm
cô, tay hắn đặt trên vai cô, nhẹ nhàng vỗ, lòng của phụ nữ thật yếu ớt, chỉ cần cô đã yêu thì chính là yêu.
Tô Tử Lạc, em đã yêu tôi sao?
Từ cửa truyền tới tiếng gõ… Tiếng gõ càng ngày càng lớn.
“Húc … Húc…” Giọng nói Vệ Thần truyền tới… Sau đó là tiếng bước chân lại gần.
“A, xin lỗi…. Cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục…” Vệ Thần nhìn thấy hai người
đang ôm nhau, vội vàng lui ra ngoài, hắn như một cái bóng đèn vậy, phá
vỡ không khí tốt lành giữa họ.
Duệ Húc ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối,
khiến Vệ Thần khẽ rùng mình, đại ca của tôi, hắn còn chưa có phá vỡ cái
gì, sao lại trừng mắt nhìn hắn chứ, thật đáng sợ a.
“Em ngủ thêm một chút nữa đi, tí nữa
chúng ta sẽ về nhà,” Lê Duệ Húc lại đụng nhẹ vào trán cô, sau đó buông
cô ra, rồi đắp lại chăn cho cô thật cẩn thận.
Tô Lạc khẽ gật đầu, bàn tay trong chăn nắm chặt lại.
Bên ngoài, Vệ Thần nhìn Duệ Húc như
nhìn một người lạ, vừa rồi người hắn nhìn thấy là giả đúng không, Hắn
làm sao có thể dịu dàng được như thế.
“Húc, anh không định nói với tôi, anh
thực sự yêu cô ấy?” Thịt cá hắn không thích,