
úa vô trong:
- Nãy giờ quên hỏi cô thứ mấy?
- Tôi thứ tư.
- Từ nay tôi xin phép gọi cô là cô Tư Xóm Cỏ...
Một chuyện bất ngờ giúp Hai Vĩnh biết thêm cô gái mới quen.
Trong khi tính sổ với cô chủ nhà máy trên gác, anh nghe dưới nhà có
tiếng huyên náo khác thường. Anh vội vàng chạy xuống. Dân chúng đang bu
quanh một góc sân. Vẹt đám người ra, anh thấy gã chạy máy nằm sãi trên
đống trấu, hai tay hai chân quơ lịa mà chưa ngồi dậy được. Anh chạy tới
kéo hắn đứng lên. Vừa phủi trấu trên mặt, gã điểm mặt cô gái: "Đàn bà
con gái gì mà hung dữ quá trời!".
Hai Vĩnh ngơ ngác quay lại:
- Chuyện gì vậy cô Tư?
Cô Tư vẫn thản nhiên cột túm các cà-ròn gạo:
- Anh nên hỏi nó- Cô hất hàm về phía gã chạy máy.
- Chuyện gì vậy Tám?
Gã chạy máy sượng sùng đi xuống bến rửa mặt rửa tay, một lúc lâu mới nói nhỏ vừa đủ cho một mình Hai Vĩnh nghe:
- Thấy con nhỏ đẹp, mình tính chọc ghẹo chơi. Mình không có
văn nói nên mới giả bộ đóng thùng lại trong khi gạo đang chạy. Cô tay
chạy lên gác kiểm tra, cự nự: "Gạo còn sao đóng máy?". Cô ta đã bực mà
mình lại đùa dai: "Ừa, đóng máy vậy đó, có sao không?". Chưa dứt tiếng
thì "bực" một cú đá như trời giáng khiến mình té văng mấy thước. Nếu
không có đống trấu này thì không vẹo cổ cũng gãy tay! Gớm, đàn bà con
gái gì mà hung dữ quá trời!
Tuy hắn nói nhỏ, đám đông cũng đoán được, xì xầm với nhau. Có tiếng cười khúc khích:
- Một lần cho tởn tới già!
- Cho bỏ tánh be he!
- Nhè con gái có nghề mà ló mòi.
Sau vụ đó, Hai Vĩnh mới biết cô Tư Xóm Cỏ là con gái của ông
Tám Mạnh, thầy nghề võ nổi tiếng không những của xã Chánh Hưng mà cả
thành phố Sài Gòn, Chợ Lớn, Gia Định, cả Mười tám thôn vườn trầu cũng
biết danh ông. Ông Tám Mạnh không giàu, nhưng rất có thế lực vì môn đệ
làm việc trong nhiều sở, có người làm trong ngành tòa án. Làng lính cò
bót đều nể mặt.
Sau ngày ấy, cứ vào những ngày nước rong là Hai Vĩnh ăn mặc
tươm tất, ngóng chờ cô Tư Xóm Cỏ. Anh thường lên gác, hướng về phía vàm
Rạch Đỉa để tìm trong bức tranh thiên nhiên sông nước trời mây một điểm
sáng: chiếc áo màu hoa cà. Từ xa anh đã nghe tiếng hò chơi vơi trên con
rạch:
"Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về"...
Mỗi lần nghe hò, Hai Vĩnh đều đăm chiêu tư lự: "Con rạch Ong
lớn này chẳng khác con sông Nhà Bè, nó cũng chia hai, bên kia là Chánh
Hưng, tổng Tân Phong Hạ, huyện Cần Giuộc, tỉnh Chợ Lớn, còn bên này là
Tân Quy, tổng Bình Trị Hạ, huyện Nhà Bè, tỉnh Gia Định. Nhưng con rạch
Ong lớn không chia cắt đôi lứa vì mỗi tháng cô Tư đều sang đây chà gạo.
Trở ngại không do sông rạch chia cắt mà "do lòng người ngại núi e sông". Hai Vĩnh biết thân phận mình là con nhà nghèo, làm thuê ở mướn không đủ ăn, lại còn cha mẹ và một bầy em ở chợ Long Kiểng, làm sao dám mơ tới
chuyện làm rể ông Tám Mạnh! Dù biết chỉ là ảo vọng, anh vẫn trông những
ngày nước rong, vẫn ngóng chiếc áo bà ba màu hoa cà, vẫn lắng nghe tiếng hòa ngọt ngào trên sông nước.
° ° °
"Bìm bịp kêu nước lớn ai ơi,
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê".
Hai Vĩnh chạy lên gác ngóng về phía vàm, mắt sáng trưng. Giọng hò cũng ngọt như thuở nào, nhưng chấm sáng trên con rạch không phải là
màu hoa cà mà là màu tím than tối sẫm. Chiếc thuyền mỗi lúc một gần, vẫn chiếc tam bản ấy nhưng người chèo không phải là "cố nhân". Hai Vĩnh
nhìn cô gái không chớp cho tới khi thuyền cập bến:
- Cô là em thứ mấy của cô Tư?
Cô gái ngạc nhiên:
- Cô Tư nào?
- Cô Tư Xóm Cỏ. Tháng nào, cô ấy cũng qua đây chà gạo, vào ngày mười bảy...
- Sao anh để ý quá vậy? Giọng cô gái hàm ý không muốn bắt
chuyện với người không quen. Hai Vĩnh đang tìm cách làm quen thì cậu bé
ngồi giữa các cà-ròn lúa vụt lên tiếng:
- Đúng rồi! Chị Tư rất thích đi chà gạo vào những ngày nước rong.
- Mày biết gì mà xía vô?- Cô gái trừng cậu em.
- Chị Sáu cứ chê hoài. Chê mà năn nỉ người ta đi theo!
Hai Vĩnh tìm được một "đồng minh" nơi cậu bé kháu khỉnh này.
Anh tiếp hai chị em khuân các bao lúa lên sân, khéo léo gạ chuyện:
- Cậu là em út phải không?
- Không. Em thứ mười- Cậu đưa hai ngón tay lên: - Còn hai mạng nữa.
Hai Vĩnh mua bánh cam mời hai chị em. Cô chị vẫn giữ vẻ xa
cách, nhưng cậu em vui vẻ nhận chiếc bánh tươm mỡ tráng đường bóng loáng từ tay Hai Vĩnh. Vừa ăn, anh vừa "phăng lần":
- Chị Tư bận gì mà không đi chà gạo?
Cậu bé liếc nhanh cô chị, ngần ngại mấy giây:
- Chị Tư em có bận gì đâu...
- Vậy sao chị Sáu đi thay?
- Bữa nay có người ta đi coi mắt!
- Hả?- Hai Vĩnh như mắc nghẹn. Nửa cái bánh cam dính cứng
trong miệng, nuốt không vô mà nhả cũng chẳng ra. Sân gạch nhà máy quay
tít khiến anh chóng mặt. Một lúc lâu, chừng cậu bé ăn xong chiếc bánh
cam thứ hai, anh mới lấy lại bình tĩnh, gọi hai chén sương xâm:
- Ai đi coi mắt chị Tư vậy?
- Làm sao em biết được? Cậu bé lắc đầu, liếc chừng cô chị.
Hai Vĩnh thở dài:
- Chắc là giàu lắm?
- Em không biết! Nghe bà mai nói là thầy ký. Em thấy anh ấy mặc đồ Tây...
Hai Vĩnh chụp vai cậu bé:
- Chị Tư có ưng không?
Cậu bé ngơ ngác tr