
c của mình, cô thở nhẹ, không cho chính mình kích động, cũng dặn dò mình phải duy trì khoảng cách với anh ta.
Nghĩ đến người này đang ở nước ngoài, vì thế cô đỡ phải ăn diện trước mặt anh, bây giờ ăn diện không có, tựa như mất một tầng phòng bị, cô không muốn bị anh nhìn thấy, cô không thoải mái nhăn nhó.
“Thật có lỗi, tôi biết nhiều quần áo không thích hợp cho anh mặc, không bằng tôi gọi điện cho A Chính, để anh ấy lái xe đến đây?” Cô cẩn thận hỏi thăm.
Anh cũng không muốn A Chính đến đấy, bởi vì anh phát hiện có chuyện thú vị đủ hấp dẫn anh.
Anh nhìn móc quần áo, lấy chiếc áo T-shirt màu trắng thiết kế đơn giản, nhưng lại thu hút tầm mắt anh. “Lấy cái này đi”.
Cô kinh ngạc, nhưng vẫn đem áo trên giá xuống, đưa vào tay anh : “Anh mặc quần cỡ mấy?”.
“Em là vợ mà cũng không biết chồng mình mặc quần số mấy sao?”. Anh híp mắt, ngữ điệu trào phúng.
“Anh đừng như vậy, tôi cũng không phải vợ thật sự, nhanh đi thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm”.
Anh liếc nhìn cô, lại tìm cái quần soóc giản dị, mới tiến vào phòng thử đồ.
Nhìn bóng dáng cao to của anh, người đàn ông này rõ ràng là chồng của cô, xa lạ đến nỗi mới chỉ nhìn mặt chồng có vài lần.
Rõ ràng anh rất tuấn tú, nụ cười đủ làm phụ nữ thần hồn điên đảo, nhưng khi đối mặt anh, vì sao từ cổ đến lòng bàn chân đều lạnh toát?
Lại còn không tự chủ được làm cho cô ghét kinh khủng!
***
Nhớ lại cuộc hôn nhân thần kì, ngồi trên ghế sô fa Triệu Giai Giai lâm vào hoảng hốt
Trầm Vũ Phong chấp nhận yêu cầu của cô, hôn lễ không mở rộng trên giới truyền thông, hơn nữa hóa trang cô dâu như vậy, cho dù cô đi trên đường, cũng không có người nào nhận ra.
Sau khi kết hôn, cô chuyển vào biệt thự sang trọng của Trầm Vũ Phong, đến cả tuần trăng mật cũng không có, anh ta đã vội đi công tác nước ngoài.
Mỗi lần trở về Đài Bắc, không phải vội vàng về công ty báo cáo công tác, thì cũng vội vàng hẹn hò với bạn bè tri kỉ, thậm chí ở chung với cô mà thời gian gặp nhau gần như không có, hai người nhiều lắm vội vàng đối mặt.
Nếu cẩn thận tính toán, hai người ở chung tổng thời gian không vượt quá hai mươi tư giờ.
Mà mỗi lần biết anh ta trở về, cô luôn thận trọng chọn trang phục của mình, không cho anh ta phát hiện bộ dạng chân thật của mình.
Ngôi nhà đó, phần lớn thời gian chỉ có cô sống ở đấy, cho nên cô chỉ yêu cầu người giúp việc làm bán thời gian, nếu muốn đi xa nhà hoặc ra cửa hàng thì cô mới nhờ A Chính đưa đi.
Tuy rằng bình thường nhà chỉ có một mình cô, nhưng một chút không thấy cô đơn, ngược lại còn thích sự cô độc, yên tĩnh, như vậy thích hợp một mình cô hô hấp.
Bởi vậy mỗi lần anh trở về, cô đều không tự nhiên, hàng đêm mất ngủ, càng may là anh ta về cũng vội vàng, nếu không cô thật không biết sống thế nào.
“Suy nghĩ gì thế?”
Một giọng nói thẳng lạnh lùng khiến cô hoàn hồn.
Trầm Vũ Phong từ phòng thử đồ đi ra, quả thực như hai người khác nhau, không mặc bộ âu phục, cơ thể anh như thoải mái, nhàn nhã hơn hẳn, trông giống như chuẩn bị cuộc thi bóng rổ thanh niên.
“Không nhận ra tôi sao?”. Anh nhìn đôi mắt to của cô có chút hoảng hốt.
Cô vội vàng đứng lên, mỉm cười, thè lưỡi: “Không phải, chưa thấy anh mặc thế này bao giờ”.
“Tôi chưa từng thấy cô mặc như thế này”.
Cô mặc như vậy so với trước như hóa thành người khác, bây giờ cô thanh tú giống như một tiểu cô nương, thẹn thùng như vậy làm người ta yêu thích, không giống như trước kia ….
Cô gái trước mặt này, như được đeo mặt nạ bên ngoài, ngay cả biểu tình trên mặt cũng đều thực giả: Bây giờ cô ở đây, cười, sợ hãi, ngẩn người, lại còn nghịch ngợm thè lưỡi.
Trong lòng anh nghĩ, anh và cô đều am hiểu diễn kịch, anh dịu dàng cũng là biểu hiện giả dối, cô khôn khéo cũng chỉ là vẻ ngoài.
Anh đối với phụ nữ đều chăm sóc chu đáo, bởi phụ nữ làm anh thỏa mãn tình dục, một khi hai bên có liên quan, anh tàn nhẫn không lưu lại chút tình nào.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô lại đứng lên.
“Anh bao giờ về? Làm sao biết tôi ở đây?”. Cô với tay lên máy tính để bàn, lấy ra mảnh giấy từ máy in.
“Vừa mới xuống máy bay, lại tình cờ đi ngang qua nơi này, không nghĩ bà xã của tôi lại mở cửa hàng mà không nói, hại tôi bị A Chính cười”. Vốn anh nên trực tiếp đến công ty, cũng không nghĩ anh lại ở chỗ này.
“Mở cửa hàng là việc nhỏ, so với anh lo sự nghiệp lớn, tôi nghĩ hẳn anh không có hứng thú biết đên, tôi gọi điện cho A Chính đến đây đưa anh”. Cô cầm lấy điện thoại.
“Cà phê tôi còn chưa uống”. Cô vội vã muốn anh đi, không biết vì sao anh càng không muốn đi, từ trước tới giờ chỉ có anh đuổi phụ nữ, người cao ngạo như anh không có chuyện phụ nữ đuổi anh.
Nghe được lời anh ta nói, cô đành phải buông điện thoại xuống.
Cô đã thề không bao giờ động tâm đối với đàn ông, cô muốn chính mình quyết định vận mệnh của mình, bất luận người đàn ông đó có đẹp trai tới đâu, cô cũng không được động tâm.
Nhất là người đàn ông Trần Vũ Phong này, anh ta chỉ biết làm cô bối rối và sợ hãi.
Nghĩ đến anh ta đối với tình yêu không là gì, phần lớn với phụ nữ chỉ là quan hệ tình dục, cô toàn thân không được tự nh