Teya Salat
Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324143

Bình chọn: 7.5.00/10/414 lượt.

n nào đó.

Nó không có cha. Người ta bảo nó là con hoang. Thực sự không phải thế,

chỉ vì cha nó ghét nó nên đã bỏ rơi mẹ nó ra đi. Tại sao ư? Nó không

biết.

Hôm nay cô nhi viện được cấp thêm đồ chơi cho bọn trẻ. Đây là hình thức

trả ơn cho những nhân viên trung thành đã qua đời của DEVILS, đồng thời

cũng chuẩn bị cho một thế hệ những người trẻ tuổi sẽ tiếp nối kế hoạch

còn dang dở của cha mẹ chúng. Nhưng nó không được đồ chơi. Cô trông trẻ

không quan tâm đến nó, vì còn có nhiều đứa trẻ xứng đáng được hơn. Nó

lại né vào một góc dõi theo những niềm vui của bạn trang lứa. Biết bao

giờ nó mới có được một món đồ như thế.

Đồ chơi của nó là gì nhỉ? Đúng là những thứ xa xỉ kia, nhưng chúng đâu

còn nguyên vẹn. Bọn trẻ chơi chán lại tìm đến nó để bố thí, những thứ đồ chơi đều đã bị làm hỏng. Mấy cậu bé thì phá hỏng bộ điều khiển từ xa,

vất đi một vài chi tiết như bánh xe, đường ray tàu hỏa,… mà thiếu những

thứ ấy, nó còn chơi được ư? Còn những con búp bê xinh xắn của những quý

cô tiểu thư, chẳng còn lành lặn, không bị vất tay, chân thì cũng có kẻ

cố tình cắt rời,… Và chẳng bao giờ ghép lại được. Đồ chơi của nó là như

thế.

Đối với một đứa trẻ con, chúng thường giận dỗi bố mẹ mỗi khi chúng không vừa ý. Bậc làm cha mẹ chắc chắn sẽ chiều lòng những suy nghĩ trẻ con

đó, họ để cho các bé được nũng nịu, nhõng nhẽo, rồi lại ôm trầm lấy

chúng mà bảo ban. Nhưng những đứa trẻ ở đây thì làm gì có tình thương từ gia đình. Chúng đều mồ côi cả mà. Đặc biệt là nó, bọn chúng còn có bạn

bè, cô giáo, còn nó thì chỉ có cái bóng đen ngòm sau lưng. Nó muốn khóc

cũng chỉ có cái bóng khóc cùng, nó muốn chơi thì cũng chỉ có cái bóng,

và mấy thứ đồ chơi mang đầy thương tật. Nó trân trọng mỗi cô búp bê ấy,

nó thường chải mái đầu cho chúng, dù có những cô bé búp bê bị cắt trụi

hết tóc, hay bị sơn một màu đen xì, rồi tối đến lại đem ra kể chuyện cho chúng nghe. Nó thì có chuyện gì chứ, ngoài mấy câu chuyện cổ tích không đầu đuôi nó nghe lỏm được từ các bạn.

Trời vào đông, tiết trời hôm nay đột nhiên lạnh. Mấy đứa trẻ rúc mình

vào tấm chăn lông ấm áp, chúng kể chuyện cho nhau nghe. Mấy đứa khác tụ

tập bên lò sưởi ấm cúng, để cô giáo dạy chữ. Còn nó thì đơn độc. Ai đã

làm đổ nước vào tấm chăn của nó rồi. Lạnh lẽo. Cơn gió ghê gớm ùa vào

bên giường, cái chốt cửa bị hỏng từ lúc nào. Nó không biết phải làm sao

cho đỡ lạnh. Bơ vơ, buồn tẻ, một cơn ác mộng dai dẳng với một đứa trẻ

con tội nghiệp.

Nó nhớ… Đó là một con người rất đẹp. 12 tuổi. Nhưng bộ não thì không hề đơn giản.

Arrow được sinh ra trong một gia đình dòng dõi, cha mẹ đều là những

người có quyền thế, bởi vậy, cũng không khó hình dung về một cậu bé có

tư chất lãnh đạo cả một guồng máy đồ sộ.

Hắn luôn chọn cho mình áo sơ mi đen mỗi khi bước ra khỏi phòng, luôn là

thế. Đôi mắt sâu màu đen khoáng đạt, mang một nét cổ điển, xoáy sâu

những mô mạch nhỏ bé của từng tế bào thị giác. Hàng lông mi đen, khinh

khỉnh không bao giờ hướng xuống. Từng đường nét trên khuôn mặt tựa như

được sắp đặt một cách hoàn hảo của tạo hóa, nhưng chính khuôn mặt còn

non nớt ấy, ẩn chứa biết bao những toan tính và tham vọng.

Bước ra với một khuôn mặt tức giận, lại một lần nữa hắn bị qua mặt. Đôi

mắt như nhìn xuyên thủng mọi thứ đi qua, một màu đen băng giá như thể

chẳng có thứ gì giá trị trong đôi mắt sâu thẳm. Chẳng bao giờ hắn trội

hơn người đó, dù hắn đã cố gắng rất nhiều. Cần có một con mồi để hắn

chút sự tức giận.

Con bé với mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng đang chơi cùng cái ô tô ngoài hiên. Chiếc ô tô chỉ còn 3 cái bánh xe, bộ điều khiển có cũng như

không, con bé dùng xe kéo lê xuống sàn. Tình cờ, chiếc xe con chạm vào

chân hắn…

Thế là chiếc xe bị mũi giày cong nhọn giẫm nát, tan tành. Con bé lo sợ

nhìn vào cái con người kia. Như một bàn tay lạnh ve vuốt sống lưng nó,

một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng. Nó quen với người này.

- Mày là Moon- Hắn ra hiệu gọi con bé lại gần. Cái cách hắn động đậy ngón trỏ gọi con bé không một chút tình người.

Đương nhiên con bé phải lại gần.

- Mấy năm không gặp mày đã lớn từng này rồi cơ à!

- Dạ- Con bé sợ cái ánh mắt ấy, sợ cái giọng nói ấy. Nó đã gặp người này ở đâu nhỉ? Khuôn mặt này chẳng quen thuộc chút nào, nhưng cái giọng nói gợi cho nó rất nhiều nỗi niềm.

Con bé vô tư nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Đó là một sai lầm. Và một

mảnh đồ chơi sắc nhọn cứa vào cánh tay, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi hắn

dừng lại, một vệt máu đã lăn xuống. Con bé co rút tay lại theo phản xạ,

nhưng hắn vẫn chưa buông khỏi tay nó mà, thế nên thêm một vết sâu vào

cánh tay nhỏ bé. Máu ứa ra mạnh hơn, và nó khóc.

- Nín!- Mày sẽ phải trả nợ cho ******- Có vẻ như Arrow ghét mẹ con bé.

Và nó được chuyển về khu của Arrow- DEVILS 4. Cuộc đời của nó không biết sẽ rồi ra sao? Từ ngày hôm ấy nó mới biết mình là

Moon. Nó có một người anh trai. Vậy là nó đâu có đơn độc. Chỉ có điều nó không biết làm thế nào có thể tìm được anh và liệu anh nó có chấp nhận

nó không?

Moon là đồ chơi của Arrow. Chính nó cũng không biết vì sao lại thế.

Moon phải sống tr