
người cũng thống nhất, Chỉ Nhi không cự tuyệt những hành vi thân mật của hắn, nhưng hai người bọn họ cũng chỉ có thể đến thế mà thôi. Cũng có lúc, hắn thử phá tan sự cân bằng này, kết quả, ngay đêm hôm đó, hắn thấy Chỉ Nhi cả người đầy máu nằm trên giường.
Từ đó về sau, Quân Hầu không bao giờ dám nhắc đến chuyện này nữa… Có thể được thấy nàng là tốt lắm rồi, ít nhất tốt hơn nhiều so với vĩnh viễn mất đi.
“Quân gia, ta còn có bằng hữu ở đây, không tiễn.” Dõi mắt khắp thành Nam Khê Sơn này, e là cũng chỉ có Chỉ Nhi mới dám nói năng với Quân Hầu như vậy.
Quân Hầu dường như không muốn cứ thế mà buông Chỉ Nhi ra, có điều, vẻ cự tuyệt trên mặt Chỉ Nhi quá rõ ràng, cuối cùng hắn chỉ đành bất đắc dĩ thả Chỉ Nhi xuống đất, lại quét Hoa Liên một cái, “Thời gian này không giống trước kia, đừng để ta lo lắng, được chứ?”
Chỉ Nhi gật đầu một cái, nhìn Quân Hầu đứng dậy bỏ đi. Trước khi đi, Quân Hầu ném một tấm lệnh bài màu xanh cho Hoa Liên, Hoa Liên nắm trong tay, phát hiện trên lệnh bài kia chỉ có một chữ Quân rồng bay phượng múa.
Sau khi Quân Hầu đi rồi, Chỉ Nhi mới mở miệng giải thích với Hoa Liên, “Muốn ở lại trong thành, nhất định phải được sự cho phép của thành chủ.”
“Hắn.. là thành chủ thành Nam Khê Sơn?” Hoa Liên có chút khó tin, người kia nhìn có hơi trẻ quá chăng. Có thể lên làm thành chủ chốn này, cho dù là thực lực hay lai lịch riêng thì e rằng đều tương đối đáng sợ. Người đàn ông cẩn trọng trước mặt Tiểu Chỉ kia, hình như không giống lắm.
“Chính là hắn.” Nếu không phải vậy, không có hắn đứng sau lưng làm chỗ dựa, Lưu Ly đường rộng lớn này chỉ sợ đã sớm đổi chủ.
Mặc dù trong lòng tò mò, Hoa Liên vẫn không mở miệng hỏi. Ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu Tiểu Chỉ không muốn nói, nàng đương nhiên sẽ không cố ý hỏi làm gì.
Bản thân Hoa Liên chính là một kẻ lười nhác, đã có chỗ yên ổn cho nàng ở, đương nhiên nàng cũng chẳng có ý định rời đi. Đặc biệt là khi biết mẫu thân của Tiểu Chỉ, cũng chính là bạn tốt của Hồ Uẩn đã bỏ mình vì vết thương cũ tái phát, chỉ để lại có một mình Tiểu Chỉ, Hoa Liên lại càng không thể ra đi một mình.
Dù sao ở đâu cũng là sống qua ngày, thành Nam Khê Sơn này cũng chẳng có gì không tốt.
Chuyện duy nhất khiến Hoa Liên hơi nhức đầu là việc làm ăn của Lưu Ly đường, Lưu Ly đường vốn là tiệm thuốc số một số hai trong thành. Kỳ thuật luyện đan của mẫu thân Tiểu Chỉ vô cùng lợi haị, nhưng trong phương diện này Tiểu Chỉ lại chẳng có chút thiên phú nào.
Mà Hoa Liên thì lại càng hai mắt thâm quầng. Trước đó Tiểu Chỉ đều nhập thuốc từ nơi khác, nhưng đó dù sao cũng chẳng phải kế sách lâu dài, huống chi, một tiệm thuốc bên trong chẳng có thứ hàng hóa gì hấp dẫn người mua, tự nhiên cũng sẽ dần dần lụi bại.
Lưu Ly đường có thể tiếp tục gắng gượng, nói cho cùng, vẫn là vì người trong thành còn nể mặt mũi của Quân Hầu.
Cho dù là Hoa Liên hay Tiểu Chỉ cũng đều không thích như vậy, cho nên, dạo gần đây Hoa Liên rơi vào tình trạng không trâu bắt chó đi cày, bị Tiểu Chỉ tống cho một đống phương pháp luyện đan, còn cả những bản chép tay mà mẫu thân nàng ấy để lại. Sau đó, những ngày tháng bước trên con đường trở thành Luyện đan sư của nàng cứ vậy bắt đầu.
Quần Yêu hội khai mạc đối với Hoa Liên và Tiểu Chỉ không có lấy nửa phần ảnh hưởng, trừ việc số lần Quân Hầu tới đây có ít đi ra, chuyện này với hai người mà nói không thể nghi ngờ có thể coi là một tin tốt.
Hoa Liên không biết Tiểu Chỉ có cảm giác gì với Quân Hầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy Quân Hầu này có chút nguy hiểm. Trừ đối xử dịu dàng với Tiểu Chỉ ra, với những người khác hắn đều mang vẻ hờ hững.
Có tận mấy lân, Hoa Liên thậm chí còn cảm thấy địch ý Quân Hầu dành cho nàng, chẳng qua là chỉ chạm vào Tiểu Chỉ có mấy cái mà thôi, người này đúng là hay ghen.
Bởi vì Quần Yêu hội đã bắt đầu cho nên việc làm ăn cũng những tiệm thuốc trong thành lại bừng bừng, thậm chí cả nơi chỉ bán những đan dược bình thường như Lưu Ly đường này ngày nào cũng có không ít người tới thăm.
Hoa Liên ngày ngày bận rộn nghiên cứu đan dược, cho nên người ra ngoài tiếp đãi khách nhân chỉ có Tiểu Chỉ.
Không thể không nói, có vài người trời sinh ra đã hết sức mẫn cảm với một thứ gì đó, lần đầu tiên Hoa Liên thử luyện đan, thế mà lại thực sự dựa vào phương pháp luyện đan mà luyện được một lò Hồi Xuân hoàn.
Mặc dù chỉ là thứ đan dược đơn giản nhất, phụ trợ tĩnh tọa khôi phục yêu lực mà thôi, nhưng mà, khởi đầu tốt chẳng phải đã là thành công được một nửa hay sao.
“Niết Bàn đơn, không ngờ trên đời vẫn còn có vật này.” Nằm giữa một đống dược liệu, Hoa Liên đang xem một phương pháp luyện đan được viết trên một tấm vàng lá, trong mắt chứa sự kinh ngạc tột độ.
Thứ này không phải thứ người bình thường có thể lấy được, theo những gì nàng học được mấy ngày qua, Niết Bàn đơn này ít nhất cũng là đan dược Thiên cấp trung phẩm. Đan dược được chia làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi cấp lại phân ra làm ba phẩm: thượng, trung, hạ, phẩm cấp khác nhau, hiệu quả thuốc đương nhiên cũng không thể nào giống nhau.
Tu Chân giới bây giờ, đừng nói là phương pháp luyện đan T