XtGem Forum catalog
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323341

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

thấy hắn cúi người hỏi: “Anh Thần, còn một đứa con trai mười tuổi và đứa con gái bảy tuổi, có phải cũng...”

“Không nghe thấy tao nói gì sao?”

“Vâng!”

Những việc xảy ra tiếp theo tôi không dám nghĩ đến nữa, máu của bố, nước mắt của mẹ, cả tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng van xin, với gọi xé nát trái tim tôi.

Thân thể gầy ốm của tôi bị vứt từ tầng hai xuống thảm cỏ.

Đôi chân đau buốt khiến tôi tỉnh lại, cố mở mắt. Cảnh cuối cùng trong ký ức là anh trai tôi xông đến bất chấp dòng xe cộ trên đường như thoi đưa. Thân hình gầy gò của anh bị chiếc xe lao nhanh đâm phải, tung lên rồi rơi bịch xuống nền xi măng xám xịt. Máu đỏ loang lổ, anh tôi chết không nhắm mắt.

Máu trên trán tôi chảy ròng ròng khiến tầm nhìn bị mờ đi, tôi không phải chứng kiến những cảnh đáng sợ đó thêm nữa.

Trong cơn mơ hồ, tôi cảm nhận được tiếng bước chân đến gần, cái chết đang đến gần.

“Thôi!” vẫn là giọng nói trầm ấm ấy.

“Vâng.”

Sau đó... cuộc đời đã bị chia cắt từ giây phút ấy, cuộc sống mới cũng bắt đầu từ đấy.

Cảnh sát không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, cũng không tra hỏi hình dáng của hắn, nhanh chóng quy vụ giết người này vào phần giết người cướp của. Còn về tung tích của hung thủ, họ chỉ ghi ba chữ: “Đang lẩn trốn.”

Từ đó không còn ai đả động đến vụ án nữa.

Tôi là người duy nhất sống sót. Sau khi vết thương khỏi hẳn, tôi liền bị đưa vào viện phúc lợi xã hội. Nhưng do tôi quá lầm lì nên lại bị chuyển đến một cô nhi viện hẻo lánh.

Hai năm ở trong cô nhi viện, tôi không nói một lời nào, đói thì lấy chút đồ ăn trên bàn, buồn ngủ thì lên giường nằm ngủ một lúc, thời gian còn lại tôi đều ôm gối ngồi ở góc phòng, thờ ơ nhìn tấm kính cửa sổ phủ đầy bụi. Ai cũng tưởng tôi bị ngớ ngẩn, họ nhốt tôi trong căn phòng chật hẹp để tôi không chạy lung tung. Không ai quan tâm tôi sống hay chết, thậm chí chẳng thèm ngó vào xem tôi ra sao. Chỉ có một người hay đưa cơm đến, anh nói với tôi: Anh là Tiểu Cảnh.

Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ anh cho mãi tới một đêm mưa gió.

Đêm đó, tôi kinh hãi co người lại, dựa sát vào tường.

Chiếc khóa trên cửa bị gió giật mạnh, tôi không dám nhúc nhích, không dám nói gì, cắn vào mu bàn tay, đến thở cũng không dám nữa.

Cánh cửa mở ra, Tiểu Cảnh, người ướt sũng, bước vào.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi run cầm cập liền hỏi: “Em sợ à?”

Tôi né tránh, tấm thân ngày càng gầy gò, ốm yếu, đôi mắt mở to đầy sợ hãi nhìn anh. Ngoài cửa lóe lên một tia chớp, qua tia chớp ấy tôi thấy rõ hơn khuôn mặt và hình dáng của anh.

Anh chừng hơn mười tuổi, sắc mặt vàng vọt, gầy gò, nhưng đôi mắt to sáng, lông mi dài hơi cong, mũi và môi đều rất đẹp, nếu mập thêm chút nữa chắc cũng khá đẹp trai.

Ánh chớp vụt tắt thì một tiếng sấm xé trời vang lên, tôi giật mình bịt chặt hai tai.

Anh dang cánh tay, ôm tôi vào lòng dịu dàng nói: “Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Người anh thật ấm áp, giống người anh đã mất của tôi vậy...

Tôi ôm lấy lưng anh, cố cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, túm chặt lấy áo anh.

Đêm đó, anh không rời xa tôi, miệng không ngớt nói với tôi: “Đừng sợ, có anh đây.”

Tôi vẫn sợ nhưng không còn cô độc nữa.

Từ đêm đó trở đi, anh thường đến thăm tôi, chăm sóc tôi. Anh kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra bên ngoài, khi kể đến những tình tiết buồn cười anh cứ cười mãi không thôi. Còn tôi thì vẫn ngẩn ngơ nhìn tấm kính cửa sổ đã được anh lau rất sạch.

Ngoài cửa sổ, trời cao mây nhạt...

Cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, ngày ngắn, đêm dài, không khí ngột ngạt làm tôi thấy khó thở, ánh mặt trời luôn để lại bóng đen bên cạnh tôi. Thời gian đầu, ngày nào tôi cũng nhớ mùi hương trên người mẹ, cảm giác nhói đau trên khuôn mặt khi chòm râu cứng của bố chạm vào...

Trong những giấc mộng đẹp và cả những cơn ác mộng, tôi nhận ra nhớ nhung cũng không cứu vãn được quá khứ. Tôi đã trở thành trẻ mồ côi, gia đình bị một kẻ tàn bạo hủy hoại. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt ấy để nó hằn sâu trong ký ức, ngay cả những hành động, cử chỉ hay ánh mắt của hắn.

Hàn Trạc Thần, chắc chắn sẽ có ngày tôi đi tìm hắn.

Nhưng tôi không thể ngờ tôi lại tìm thấy hắn nhanh đến vậy...

Trong một buổi hoàng hôn mùa hè, ánh nắng rọi vào căn phòng làm hiện rõ những hạt bụi bay bay.

Tôi nhìn ra ngoài cửa, Tiểu Cảnh đang chải mái tóc rối của tôi.

Một chiếc xe màu đen dừng ở sân của cô nhi viện, một người dáng cao cao bước xuống. Áo sơ mi và quần đều màu đen thật chẳng hợp với mùa hè chút nào.

Tôi vội vàng bò đến bên cạnh cửa sổ chăm chú nhìn, chính là khuôn mặt cả đời tôi không thể quên.

Hàn Trạc Thần có bị thiêu thành tro bụi thì tôi vẫn nhận ra hắn.

Trong thời khắc đó, tôi như thoát khỏi cảnh giam cầm bấy lâu, như điên như dại lao ra ngoài.

Trên đầu là ánh nắng chói chang, dưới chân là cát bay mù mịt.

Tôi đứng trước mặt hắn, thấy ớn lạnh.

Hắn rất cao nên tôi phải ngước nhìn.

Khuôn mặt hắn không hề thay đổi nhưng ánh mắt u ám, thâm hiểm hơn hai năm trước rất nhiều.

“Cháu quen ta à?” Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, cúi xuống, nâng cằm tôi lên, nhìn thật kỹ. Tôi tưởng hắn đã nhận ra tôi nhưng hắn nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

“Cô bé rất xinh dù hơi gầy.” Một