
có nhiều người mới thắng, đem theo bao
nhiêu người cũng vô ích, cuối cùng cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết. Vào trong mà
hành động thì chỉ có chém lung tung, dao nào chém trúng người mình cũng không
biết... ít người cũng có cái hay của ít người. Trước nguy cơ sống hoặc chết thì
khát vọng sinh tồn khiến tính chiến đấu được tăng thêm bội phần, đặc biệt là
lúc họ hy vọng người ứng cứu bên ngoài sẽ tới kịp.
Ngoài ra, hắn còn làm một việc, gọi tới đồn cảnh sát... Đó là cách duy nhất có
thể tránh thương vong, mất mát.
Hắn ngồi đối diện với Trác Cửu. Nhìn mái tóc hoa râm, cơ thể tiều tụy và ánh
mắt mệt mỏi của lão ta, Hàn Trạc Thần không muốn nói lời nào.
Mọi người thường nói nỗi đau khổ của một đứa trẻ mất mẹ cũng giống một người
già sắp gần đất xa trời mất đi người con duy nhất... Hắn không có con trai
nhưng hắn hiểu cảm giác vô vọng khi mất đi người thân là như thế nào. Cảm giác
đó giống như cuộc đời bỗng không còn ý nghĩa gì nữa, mất đi giá trị để ta vật
lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Nhưng hắn muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi!
“Cửu Thúc, xin đừng quá đau buồn!”
Nước mắt Trác Cửu bỗng dâng trào. Giây phút ấy, trông lão ta không giống một
ông trùm đã bôn ba trong giới giang hồ suốt bốn mươi năm trời mà chỉ là một
người cha già, cũng giống như hắn, thấy mất đi ý nghĩa của cuộc sống.
“Thần, tao biết việc này không can hệ gì đến mày. Mày giao nộp thằng An Dĩ
Phong thì tao sẽ không làm khó mày... Sau này mày có gì cần đến tao, cứ việc
nói.”
“Cửu Thúc, con chú đã mất rồi, cho dù chú có băm vằm, chém giết An Dĩ Phong thì
con chú cũng không sống lại được nữa!” Hắn cố gắng van nài. “Coi như cháu cầu xin
chú, chú cho An Dĩ Phong một đường sống.”
“Mày đừng nhiều lời, hôm nay tao nhất định phải lấy mạng nó.”
“Cửu Thúc, thực lực của chúng ta tương đương, nếu ra tay, hai bên đều tổn thất
lớn... Hà tất phải như vậy?”
Trác Cửu tức giận, hất đổ bàn, hét lên, giọng khàn khàn: “Mày không cần phải uy
hiếp tao, kể cả ngày hôm nay máu ngập tửu lầu này, kể cả cái mạng già này có
phải nằm xuống, tao cũng phải bắt nó đền mạng.”
“Nếu việc hôm nay cháu thay nó chịu tội, chú có nể mặt cháu không?”
“Mày muốn chịu tội thay nó?”
“Hôm nay, cháu và An Dĩ Phong đều do chú định đoạt, cần chân cần tay tùy chú,
cháu chỉ xin chú cho nó một đường sống...”
“Tao nể mặt mày, mày hãy thế mạng cho nó!”
“Chú nói gì?” Hàn Trạc Thần đứng dậy, nghiêng người về phía Trác Cửu. “Chú vừa nói
gì?”
Trác Cửu chưa mở miệng, Hàn Trạc Thần đã thẳng chân đá vào hạ bộ của lão. Trác
Cửu chưa kịp nhổm dậy, Hàn Trạc Thần liền chĩa súng vào đầu lão ta quát: “Tất
cả cấm nhúc nhích, đứa nào dám động đậy tao sẽ bắn đại ca của chúng mày trước.”
Nhìn thấy vậy, không ai dám xông lên. Hắn cúi người, nói với Trác Cửu: “Có phải
ông muốn tôi phải nói chuyện kiểu này không?”
Trác Cửu không chút hoang mang, ngược lại vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Mày giết tao
thì mày cũng không thoát nổi!”
“Ít nhất tôi vẫn có cơ hội trốn ra ngoài...”
“Mày có trốn cả đời được không? Mày không thèm để ý đến chuyện sống chết của
đứa khác?” Trác Cửu nói với một tên thuộc hạ đứng đằng xa: “Gọi điện để con kia
nói lời trăn trối.”
“Ông!” Tay Hàn Trạc Thần run lên. Ngón tay hắn cong lại, định bóp cò nhưng cuối
cùng lại nới lỏng tay. “Ông muốn gì?”
“Muốn gái của mày sống sót thì để An Dĩ Phong đến đây.”
Hắn vẫn nắm chặt súng trong tay, đó là quyết định khó khăn nhất trong đời hắn.
“Thần...” Hàn Trạc Thần nghe thấy tiếng gọi khe khẽ vọng đến. Hắn liền cầm lấy
điện thoại, giọng nói của cô rất hiền dịu: “Thần, có phải anh không?”
“Chúng làm khó cho em phải không?”
“Không, họ rất khách sáo với em.”
Kẻ cầm điện thoại nói: “Anh Thần, gái của anh đương nhiên chúng em không động
tới nhưng nếu hôm nay anh quyết chịu tội thay An Dĩ Phong thì đừng trách chúng
em không nể mặt.”
“Mày là cái thá gì, đến lượt mày nói đấy hả?”
“Thần...” May cười nói. “Anh đừng tức giận như thế, bình tĩnh chút đi... Em
biết mình phải làm gì, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu.”
“May...”
“Từ ngày đầu tiên quen anh, em đã biết sẽ có kết cục như thế này nhưng em cam
tâm tình nguyện.”
“Em đừng làm chuyện ngốc nghếch, hãy đợi anh, anh sẽ tới cứu em.”
“Em có thể hỏi anh vài câu được không?”
“Đến lúc nào rồi, còn hỏi cái gì mà hỏi!”
“Nếu em chết rồi, anh có nhớ đến em không?”
“Có, rất nhớ...”
Hắn không còn nghe rõ tiếng của May nữa, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào rồi lại vang
lên tiếng của cô: “Các người đừng có đến đây, các người mà còn tiến lên trước
một bước, tôi sẽ nhảy xuống dưới.”
“May! Đừng làm thế... Anh sẽ đến cứu em ngay.”
“Anh có lấy em không?”
“Lấy, ngày mai lấy! Em đợi anh, nhất định phải đợi anh!”
“Thần, em yêu anh, đời này... và cả kiếp sau...”
Hắn nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất rồi tắt ngúm.
“May!!!”
Bỗng có hai kẻ xông đến tóm lấy cánh tay hắn, trong tích tắc, hắn quyết định
bóp cò...
Hàn Trạc Thần không nhớ hắn đã giết bao nhiêu người. Ngày hôm đó, trước mặt hắn
toàn là máu hôi tanh, khắp nơi đều như là máu của May. Khi An Dĩ Phong đến