
Trạch Tuấn ra: “Hôn, chào hỏi”.
Cặp mắt Quý Trạch
Tuấn nheo lại, nhìn qua nha đầu kia cùng lắm cũng chỉ hơn 20 tuổi, sắc
đẹp coi như là có thừa, mái tóc óng ả đen như mực, hơn nữa lá gan cũng
không nhỏ. Mặt không biến sắc nhìn về phía cô, đám người ban nãy đã đi
hết cả, thật là có tình ý nói: “Không có kỹ thuật hôn mà còn dám ra
ngoài làm bậy”.
“Ô……”
“Ngồi đi”. Quý Trạch Tuấn gọi bồi bàn: “Vodka”.
Lượng Hạ uống được một ít bia, rượu tây thì một chén đã say, mới vừa rồi uống một ít rượu tiếp thêm sức mạnh để đi đến đây, bây giờ đầu bắt đầu buốt: “Tôi chỉ muốn uống ké một ly rượu”. Đem dự tính ban đầu nói rõ ràng một chút, rồi nhanh chóng rút lui.
Cô còn chưa phát hiện ra các bạn
cùng lớp sớm đã bỏ cô mà đi rồi, khoé miệng Quý Trạch Tuấn nở nụ cười
nhàn nhạt: “Tôi vẫn có thể mời được một ly nữa”.
Chỉ cần đem ly
Vodka trước mặt này uống hết là hoàn thành nhiệm vụ, hai con mắt Lương
Hạ mở to không chớp nhìn ly rượu bỗng nhiên khó chịu nói: “Cảm ơn”. Đáng tiếc cô vừa mới đứng lên lại phải ngồi xuống.
Quý Trạch Tuấn nhìn biểu tình nhức đầu đau đớn của Lương Hạ không khỏi cười to: “Bạn học của cô đều đi hết cả rồi”.
Lương Hạ nhìn về phía sau quả nhiên một bóng người cũng không có: “Đúng là lũ dám nói không dám làm”.
“Tâm trạng của cô không được tốt?”. Quý Trạch liếc mắt đã nhìn ra biểu tình
buồn phiền trong đáy mắt Lương Hạ, những người uống rượu say thì sẽ vô
cùng chân thật.
“Nói như vậy, tâm trạng của anh cũng không được
tốt?”. Nói Lương Hạ mở to đôi mắt mơ màng nhìn Quý Trạch Tuấn, đôi má
của cô phiếm hồng toát ra vẻ đẹp cực kỳ hoạt bát.
“Thua một vụ
kiện mà thôi”. Quý Trạch Tuấn nhìn Lương Hạ không chớp mắt, lúc này được nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp ngồi đối diện đã là một niềm an ủi, tâm tình
chuyển biến theo chiều hướng tốt nên buột miệng nói ra.
“Kiện
tụng?” Lương Hạ nực cười nhìn Quý Trạch Tuấn: “Cái này tính toán làm gì? Có người thắng thì có kẻ thua thôi! Anh có biết tôi vì cái gì mà không
vui không?”.
“Vì sao?” Nữ sinh tầm tuổi này thì có việc gì mà
không vui, chẳng qua là thất tình, nhưng Quý Trạch Tuấn muốn nghe từ
chính miệng cô nói ra.
“Người tôi thích đã từ chối tôi! Tôi rất
kém cỏi sao? Không đúng! Tuy tôi không có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng nội
tâm lại lương thiện, hết sức trong sáng nha!”. Lương Hạ chống cằm, cái
miệng nhỏ nhắn chu ra, ai oán nhìn Quý Trạch Tuấn: “Anh cảm thấy tôi như thế nào?”.
“Không tệ đâu”. Quý Trạch Tuấn chưa từng nhìn thấy một cô gái nào như vậy, uống rượu say cái gì cũng có thể nói ra được.
“Đúng vậy! Tên Cố Thần kia thì giỏi lắm sao!Coi như anh cũng là tinh mắt! Tôi kính anh!” Lương Hạ khàn giọng cầm chai rượu đổ đầy ly rượu của mình.
Quý Trạch Tuấn không nghĩ đến anh vô ý lại nhớ kỹ cái tên Cố Thần này, vốn
là muốn đến quán bar để uống say, có người mời rượu đương nhiên cũng
không thể để mất thể diện, cứ như thế anh một ly tôi một ly hai người
đem cả chai vodka uống sạch.
Mọi người đều biết uống rượu sẽ hỏng chuyện, bởi vì say rượu nên sẽ gây ra rất nhiều chuyện phóng túng không kể xiết, lúc này Lương hạ là muốn làm loạn.
Tối hôm qua có một
người đàn ông đẹp trai bên cạnh cùng uống rượu với cô, hồi ức của Lương
Hạ chỉ nhớ được bị người ta bế lên rồi không nhớ được nữa, đến nỗi xảy
ra chuyện gì sau này cũng chỉ có thể giả định, nhưng mà xem tình hình
thế này tám chín phần là cô đã bị phá thân rồi.
Làm một nữ sinh
thời đại mới, gặp phải cảnh ngộ này cũng không kêu gọi được sự đồng cảm
của người khác, cũng không kêu gọi được xã hội bất bình, chỉ có thể mặc
lại quần áo đã cởi ra rồi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lương Hạ đã tỉnh ngủ hẳn run như cầy sậy, định bụng mặc xong quần áo trên
giường rồi rón ra rón rén rời đi, nhưng mà vừa mới đứng lên liền cảm
thấy đau nhức dưới eo, bất đắc dĩ ngã ngồi ở trên giường. Đệm Sim mon bị một vật ngồi mạnh xuống ngay lập tức khiến cho soái ca đang ngủ bật
dậy, nói chính xác hơn là thức dậy.
Quý Trạch Tuấn lật người, vừa mở mắt liền nhìn thấy vẻ mặt u oán của Lương hạ đang trợn mắt nhìn
mình: “Ngày hôm qua nhìn còn chưa đủ à?”.
Thật sự là khoả thân
trêu trọc người khác, cá nhân Lương Hạ cũng đã len lén nhìn qua vật đàn
ông của người kia, đã cùng làm với cái tên đàn ông vô lại này, việc gì
phải giả bộ thiếu nữ ngây thơ chứ, dứt khoát kéo hết chăn trên người anh ra : “Con mẹ nó, bà đây đúng là chưa nhìn thấy đủ đấy thì làm sao!”.
Quý Trạch Tuấn thật sự không ngờ tính tình cô gái này lại biến đổi lớn thế, cho dù nhìn ra được cũng không phải là loại dịu dàng điềm đạm, nhỏ nhắn yếu ớt gì, nhưng tuyệt đối cũng không nghĩ đến được hình ảnh mạnh mẽ
đanh đá này. Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên của chính cô dâng cho
anh, nếu như không phải là gái điếm muốn lấy chồng thì anh cũng vẫn cần
phải ăn nói lễ độ: “Xin lỗi, tối hôm qua uống hơi nhiều”.
“Cưỡng
dâm mà còn phải xin lỗi? Thật sự là thụ sủng nhược kinh nha, là do tự
bản thân tôi muốn dê đưa vào miệng cọp, hẹn không gặp lại!”. Một lần
không cẩn thận Lương Hạ ngắm trúng người sung sức như anh, các loại hình ảnh một màn ướt át