
là như vậy sao?" Anh vừa đẩy cô lên xe taxi vừa nói: "Vậy những thứ『vô tình gặp gỡ』này coi là gì?"
"Ha ha!" Cô trợn mắt một cái. "Anh cho rằng tôi là cố ý xuất hiện ở nơi anh thường xuất hiện?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Lúc này cô không có cầu cứu với người lái xe taxi, cũng không muốn người
lái xe taxi báo án giúp cô, giờ phút này trong mắt của cô chỉ có Lập
Quốc Uy, chỉ nghĩ muốn cùng anh chiến đấu một mất một còn. "Chỉ có anh
được phép mang phụ nữ? Chỉ có anh mới được tới những chỗ này chơi sao?
Anh là Thiên Hoàng Lão Tử hả?!"
"Anh thì cho rằng em là có ý định."
"Anh bệnh thần kinh!"
"Thế nào? Chịu không nổi nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác qua lại sao?"
"Là anh chịu không nổi tôi cùng người đàn ông khác qua lại chứ?"
"Đỗ Cẩn, rõ ràng em là một người phụ nữ đứng đắng, không cần bôi xấu mình,
làm bẩn!" Anh nghiêm nghị nhìn cô. "Anh đã khuất phục trước rồi, cũng đã nhiều lần muốn em trở lại bên cạnh anh, rốt cuộc em muốn thế nào? Em
lại bày ra bộ dáng vênh váo đắc ý, thái độ mắt cao hơn đầu!"
"Anh tự làm tự chịu."
"Được, xem ra chỉ còn một con đường," dường như anh ăn quả cân quyết tâm. "Chúng ta kết hôn đi!"
"Anh......" Đỗ Cẩn không biết lãng tử tình trường này lại có thể biết cầu hôn với cô rồi. "Muốn kết hôn với tôi?"
"Có đồng ý hay không nói một câu." Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
"Đây chính là cầu hôn của anh?!"
"Đúng! Em đừng nghĩ lại muốn yêu cầu cái khác."
"Dừng xe!" Đột nhiên cô lớn tiếng thét lên. "Ngài tài xế, nếu như ông không
lập tức dừng xe, tôi bảo đảm...... Tôi bảo đảm sẽ nhảy xe cho ông xem."
Taxi lập tức liền hãm phanh dừng lại.
"Đỗ Cẩn, trước tiên chúng ta về nhà của anh, nếu em có những lời khác——" Lập Quốc Uy biểu lộ một bộ dáng nhẫn nại tới cực điểm.
"Lập Quốc Uy......" Cô vừa nói vừa mở cửa xe bên phía của mình ra, sau đó quẳng lại một câu—— "Anh đi chết đi!" New York
Sau khi trở về New York được một tháng, Bành Tiểu Mạn hoàn toàn biến thành một người khác.
Không còn shopping nữa, không còn là một người chơi đùa party với party nữa,
không còn trải qua cuộc sống cả ngày vui đùa giống trước kia nữa, cô bây giờ sẽ trầm tư, sẽ suy nghĩ, thậm chí thường một mình đứng ở trước ban
công ngẩn người đến một, hai giờ.
Mặc dù cô không có nói qua muốn đi Đài Loan, nhưng mà hai vợ chồng Edward và Bành Giai Du này đều biết
người của con gái là trở lại, mà trái tim của cô vẫn còn ở lại Đài Loan, công chúa nhỏ của bọn họ thật sự là yêu rồi......
Edward đi đến
ban công, ông nhìn bóng dáng của cô con gái, phát hiện con gái thực sự
đã trưởng thành thì loại tình cảm sâu sắc của người cha và con gái làm
cho ông tương đối không đành lòng, ông cũng biết con gái của người
phương Đông lớn lên không giữ lại được, lưu tới lưu đi lưu thành lý do
hận thù.
"Katrina." Làm cha khẽ gọi tên con gái.
Bành Tiểu Mạn lập tức quay đầu lại nhìn về phía của ba mình, mặc dù khẽ lộ ra nụ
cười, nhưng là đáy mắt của cô lại phảng phất nỗi buồn mơ hồ không rõ,
nói rõ sự miễng cưỡng cùng bất đắc dĩ ở trong lòng của cô.
"Hiện
tại cửa hàng tinh phẩm ở đường số 5 khó có được đang giảm 20% nha." Ông
biết cô luôn luôn rõ ràng nhất những thứ tin tức này.
"Con không quan tâm." Cô uể oải trả lời.
"Không phải là trước đó Elle điện báo nói, đêm nay có một party áo ngủ?"
"Con không muốn đi."
"Vậy ba và mẹ dẫn con đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, có nhà hàng Ấn Độ mới mở
đồ ăn không tệ nha!" Ông muốn làm cho con gái vui lòng, để lấy một nét
mặt tươi cười của con gái.
"Ba, con không muốn ăn, Sorry!"
"Vậy con muốn làm cái gì?" Ông quan tâm hỏi.
Bành Tiểu Mạn không có lên tiếng. Cô đương nhiên biết mình muốn làm cái gì, nhưng là...... Cô không có dũng khí đi làm.
"Có điện thoại không?" Đột nhiên Edward bất ngờ hỏi con gái, mặc dù con gái cũng không có ngày ngày gần gũi nói qua với ông, nhưng là cái gì ông
cũng biết. "Ba là nói...... Điện thoại đến từ Đài Loan?"
"Ba......" Cô mím môi.
"Thư?"
"Không có."
"E-Mail?"
"Chúng ta không nên nói việc này nha." Hiện tại lúc này là cô tức giận nhất,
không thể tha thứ nhất, chuyện tình chịu không nổi nhất, bởi vì Chương
Câu lại hoàn toàn không có tin tức, dường như cô chưa từng đi đến Đài
Loan, chưa từng dừng chân qua ở cuộc sống của anh.
"Katrina, con
luôn luôn là một cô gái sẽ trực tiếp đối mặt sự việc, trở về New York
cũng một thời gian rồi, con cũng không có quên người đàn ông kia, lòng
của con vẫn còn ở tại Đài Bắc." Edward nói ra sự thật, ông luôn luôn
cũng lựa chọn trực tiếp đối mặt.
"Con chỉ là......" Cô muốn phủ
nhận, nhưng vừa nghĩ tới người đứng bên cạnh chính là người thân nhất
của mình, yêu nhất, người cha hiểu rõ cô nhất, cô liền lập tức bỏ đi vẻ
ngụy trang. "Anh ta nên liên lạc với con."
"Tại sao con không liên lạc với cậu ấy trước?" Ông thực sự không thể hiểu.
"Con là con gái." Cô hùng hồn.
"Thật sự thích một người còn muốn đi phân biệt cái gì con trai, con gái, ai
liên lạc trước với đối phương sao?" Edward từng tuổi này, không hiểu vì
sao con gái mình lại có loại ý nghĩ cổ hủ này.
"Nói không chừng anh ấy thực sự