Old school Easter eggs.
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323325

Bình chọn: 9.00/10/332 lượt.

nhợt, thân thể vốn rất gầy lại càng thêm gầy, so với cây liễu bên hồ còn yếu ớt hơn, giống như gió thổi cũng có thể ngã xuống, hai mắt y vẫn hướng về phía Thương Quỳnh, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ.

"Thân thể không tốt, đừng đứng ở đây." Thương Quỳnh vươn tay đỡ hắn: "Ngày xưa là do ta thích nghi ngờ vô căn cứ, đối xử với chàng quá hà khắc, sau này sẽ bảo thị nữ chăm sóc chàng thật tốt, đừng hủy hoại thân thể nữa."

Phượng Hoàng kề sát bên tai nàng, lại nói thêm mấy câu.

Thương Quỳnh khúc khích cười, tiếng cười mang theo ma lực khó nói thành lời, nàng quả thực là bông hoa anh túc xinh đẹp, là ác ma mị hoặc, câu hồn đến mức tất cả ma tướng ở đây đều đỏ mắt nhìn Phượng Hoàng nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể kéo văng y ra thế mình vào.

Viêm Hồ nhìn chằm chằm vào Phượng Hoàng như kẻ thù, sau đó nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, khôi phục trên định như cũ mà mắng vài câu "Loại hèn hạ không nên thân...." rồi sai người dẫn Chu Thiều với Nguyệt Đồng lên.

Tiêu Lãng chẳng hiểu sao vẫn đứng nguyên lại chỗ, chần chờ hồi lâu, đến tận khi có tiếng thục giục liên tục mới cứng rắn kéo tay ta sải bước đi vào.

Thương Quỳnh ngồi trên bảo tọa bằng vàng ở cao cao, cầm chén ngọc thủy tinh, bên trong là rượu đỏ tươi mang theo mùi máu nhàn nhạt, ả nghiêng đầu mỉm cười nói với Phượng Hoàng hai câu gì đó, lại ngoắc ngoắc tay với ta, ra lệnh: "Lại đây, đừng sợ, ta sẽ không ăn thịt ngươi."

Người ở dưới mái hiên.... Hai chân ta run lên, vẫn cố gắng trấn định bước qua.

Tiêu Lãng đang định cùng ta tiến lên, đã có thị nữ xinh đẹp cầm bình vàng đến rót đầy chén rượu cho hắn.

Thương Quỳnh nâng chén nói: "Đệ đệ, chúc mừng thành công nào!"

Tiêu Lãng lắc đầu: "Đại công chưa hoàn thành!"

"Cũng không còn bao lâu nữa," Thương Quỳnh cười nói: "Có phải là vì tỷ tỷ kính rượu nên không thể uống, sợ ta hại ngươi?"

Tiêu Lãng quơ quơ ly, cười khổ này: "Mùi rượu này... là uống không nổi, tỷ tỷ, ta có phải đệ đệ của ngươi không? Hơn vạn năm rồi, ta vẫn là đệ đệ trung tâm của ngươi, của Ma giới."

Thương Quỳnh cười nói: "Trước kia ngươi đúng là hảo đệ đệ của ta, bây giờ thì không phải rồi."

Nàng hung hăng ném vỡ vụn chén rượu.

Từ trên nóc điện có vô số anh sáng màu đỏ rực hóa thành lưỡi dao sắc bén, lao về phía Tiêu Lãng. mặt đất lại xoáy lên ngọn lửa màu tín, mang theo ma khí khủng khiếp quấn lấy hai chân hắn.

Tiêu Lãng cả giận nói: "Ngươi tin lời gièm pha của tiểu nhân cũng không tin ta?"

"Ta tất nhiên là tin ngươi, nhưng ta không thể tin được Cẩn Du thượng tiên trong cơ thể ngươi! Đành phải để đệ đệ ngươi chịu oan ức chết cùng rồi." Thương Quỳnh rút bảo kiếm bên hông ra, sát cơ đột ngột hiện lên trong mắt."

Tiêu Lãng trấn định chỉ như vừa nghe được một chuyện cười chẳng buồn cười chút nào.

Trong lòng bàn tay hắn dấy lên vài điểm ma khí hội tụ lại thành quầng sáng màu đen bay lên không trung, tản ra như tấm lưới, hóa thành một bình chướng ngăn lại lưỡi đao sắc bén. Hỏa diễm mãnh liệt dưới chân chỉ có thể xoay quanh ở bên ngoài bán kính ba mét so với chỗ hắn đứng, không cách nào tới gần mảy may. Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu quát ta: "Chạy cách xa một chút, đừng vướng chân ta!"

Bảo kiếm của Thương Quỳnh trên không trung trước tiên hóa ra bảy kiếm ảnh, lại phân tiếp thành bốn mươi chín kiếm ảnh, theo nhiều hướng tàn nhẫn chỉ thẳng vào những nơi yếu hiểm của Tiêu Lãng, không lưu tình chút nào.

Tung tích của sư phụ bị vạch trần từ bao giờ?

Sự kinh ngạc của ta còn hơn Tiêu Lãng, chần chờ một lát lại quay đầu nhìn về phía Phượng Hoàng đang ngồi bên cạnh bảo tọa của Thương Quỳnh.

Phượng Hoàng đưa lưng về phía ta, cúi đầu, da thịt trên cổ đã tái nhợt gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã y.

Ta hỏi: "Ngươi đến cùng đang suy nghĩ điều gì?"

Phượng Hoàng hờ hững, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Quỳnh.

Tình hình giao tranh giữa hai tỷ đệ ngày càng hung hiểm, mỗi một chiêu của Thương Quỳnh đều cực kì xảo trá độc ác, ma khí trên người ả tràn ngập đất trời, hội tụ thành một vòng xoáy màu đen chạm vào là chết, sát tới là thương, mấy tiểu ma ở cách ả quá gần vì không tránh kịp mà phải chịu tai họa, thân thể sau khi bị cắt phá run rẩy ngã xuống, lăn lộn dưới đất mà chết. Vết thương của Tiêu Lãng trước đó hình như còn chưa khỏi hẳn, hắn chống đỡ có phần chật vật dưới màn mưa kiếm, khóe mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía ta, giống như có phần lo lắng.

Pháp lực của ta bị phong tỏa, không cách nào chống cự ma khí xâm nhập, hô hấp khó khăn, tranh thủ thời gian lui ra sau vài bước.

Phượng Hoàng đột nhiên đứng dậy, động tác nhu hòa như gió thổi qua tán lá cây, hắn tạo một cái pháp ấn về phía ta, trong lòng bàn tay phát ra mấy ngọn lửa mãnh liệt, hóa thành kết giới ngăn cản ma khí ở bên ngoài. Không khí trong lành ập tới, áp lực đối với hô hấp của ta cũng giảm, thân thể cũng thoải mái không ít, quay đầu nhìn lại đã thấy Viêm Hồ tướng quân cũng dùng phong ấn kết giới bảo vệ Nguyệt Đồng và Chu Thiều, ma khí không tiến lại gần bọn nó, bọn nó cũng trốn không